. . . . . Ngũ Mang Tinh? Được rồi, ngày hôm nay cứ ngủ trước đã, cô hiện tại vẫn chưa hiểu được, đây rốt cuộc là tổ chức quái quỷ gì!
Cô chỉ cảm thấy, mọi việc xảy đến gần đây với cô, thật sự giống như một giấc mộng diệu kỳ, đa phần đều nằm ngoài dự đoán, hơn nữa mỗi một sự việc đều có vẻ như không phải là thật!
Là mơ sao? Có phải là cô đang nằm mơ không, một giấc mơ với đủ các tình tiết rối loạn?
————-
Ba ngày! Ba ngày rồi!!
Suốt ba ngày, mọi tin tức nhận được đều là không tìm thấy bóng dáng của cô, không biết cô đang ở nơi nào!
Phong Thiên Dục ngồi trước bàn đọc sách, phiền não nhìn từng tin tức một trên màn hình vi tính, hắn cảm thấy mệt mỏi thống khổ đến vô cùng!
. . . . . . Như thế nào. . . . . .Tại sao lại có thể như vậy?
Chuyện lần này, dù nghĩ thế nào đi nữa, vẫn cảm thấy rất không bình thường! Bối Bối vậy mà đã mất tích suốt ba ngày!
Mà phạm vi thế lực của hắn rõ ràng lớn đến thế, nhưng lại không thu nhận được bất kỳ tin tức nào của Bối Bối, chuyện này, khiến hắn càng lúc càng lâm vào khủng hoảng! Không thể không cảm thấy lo sợ!
Trong đầu rõ ràng có một sợi dây thần kinh đang bị kéo căng đến cực hạn, nhưng vẫn cố gắng níu kéo, chưa bị đứt lìa . . . . . Sợi dây kia đang không ngừng nói cho hắn biết, không ngừng thôi miên hắn . . . . . Bối Bối không sao, Bối Bối không sao cả . . . . .
Đến nửa đêm, di động lại đột nhiên rung lên không ngừng! Điều này khiến Phong Thiên Dục không khỏi lo sợ!
Mà người gọi đến, thời điểm này dĩ nhiên là Nhiếp Sâm, hắn giống như người lênh đênh giữa biển khơi, trong khoảnh khắc tưởng chừng như không thở nổi nữa, lại may mắn bắt được một bè gỗ trôi đến, nhanh chóng bắt máy, hơn nữa trong lòng cũng không ngừng cầu nguyện, phải có tin tức của Bối Bối, làm ơn, nhất định phải có tin tức của Bối Bối . . . . .