“Bối Bối, người đàn ông kia là người giám hộ của em, dù không phải là cha, cũng coi như là trưởng bối của em, em thích hắn, em biểu hiện rõ ràng như vậy, thật ra đối với một người trưởng bối mà nói, đơn giản là một chuyện rất phiền nhiễu! Hắn phải nỗ lực, nỗ lực coi em như vãn bối, nỗ lực để cho mình thanh tĩnh trước mắt em, càng như vậy, hắn bị hành hạ càng nhiều, càng như vậy, hắn lại càng phải đấu tranh, thật ra em rất đẹp, hơn nữa căn cứ vào phản ứng lúc tôi đưa em về ngày đó, hắn không thể nào đối với em một chút cảm giác cũng không có, không thể nào thật sự lý trí vẫn xem em là vãn bối!”
Nghĩ tới chuyện ngày đó, Dạ Huyền Phỉ không nhịn cười được! Xác thực — lúc trước hắn cảm thấy cô nhóc này có bệnh, nhưng hiện tại. . . . . là loại quan hệ này, liền trở nên bình thường rồi, người đàn ông kia . . . . . Rõ ràng đang ghen! Ăn dấm! Ha ha!
“Dạ Huyền Phỉ, rốt cuộc anh muốn nói cho tôi biết cái gì?”
“Rất đơn giản, Bối Bối, kỳ thực chuyện em đột nhiên không biết tại sao mất tích đối với em, đối với hắn mà nói, đều không phải chuyện xấu, tin tưởng tôi, tôi sẽ không lừa em, đàn ông đều như vậy, thứ càng ở bên cạnh mình, lại càng dễ dàng coi thường, mà thứ càng cách xa mình thì càng dễ dàng nhớ thương, càng dễ dàng nghĩ đến nhiều! Em luôn luôn ở bên cạnh hắn, lấy thân phận vãn bối, lấy thân phận nữ sinh vị thành niên, tôi nghĩ 10 năm, chờ đến lúc hắn cưới người khác, quan hệ giữa em và hắn, cũng sẽ không có bất kỳ đột phá nào!”
“Ách. . . . .”
“Bởi vì em chưa từng để cho hắn mất đi, bởi vì em chưa từng rời bỏ hắn, để cho hắn có một cơ hội để hiểu, suy cho cùng em đối với hắn mà nói, là một thứ rất trân quý!”
“Cho nên ý của anh là . . . . . tôi tạm thời không cần trở về, tạm thời sống ở chỗ này sao?”
Hàn Bối Bối nghiêng đầu, đột nhiên nhớ ra, những lời này rõ ràng Hiểu Hiểu đã từng nói với cô, chỉ bất quá Dạ Huyền Phỉ phân tích cặn kẽ hơn, khiến cho cô dễ hiểu hơn mà thôi!
Ở trong đầu cẩn thận phân tích một chút, mọi việc giống như thực sự như vậy! Đứng ở góc độ lý tính [1] mà xem xét, cô phải thừa nhận, Dạ Huyền Phỉ phân tích rất có đạo lý!
[1]: sống bằng lý trí
Chưa bao giờ từng mất đi, liền không phát hiện ra, một đồ vật, một con người, đối với mình mà nói có bao nhiêu quan trọng . . . . .