Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 235: Q.2 - Chương 235: Sao Lại Cứu Tôi?




“Câm miệng! Bị kẻ khác khi dễ như vậy, mặc dù bất hạnh, nhưng nếu xét từ góc độ khác mà nói, cũng có thể coi như may mắn, dù sao địa bàn này được Ngũ Mang Tinh coi trọng, chứng tỏ cũng có chút thực lực!”

Lúc nói câu này, không rõ biểu tình trên mặt Cương sẹo là may mắn, hay là đáng thương . . . . Chỉ biết hiện tại, hoàn toàn không có sự lãnh khốc tàn độc vừa rồi . . . .

“. . . . . . Cương thiếu . . . . .”

“Câm miệng! Tất cả chuẩn bị giải tán! Bị Ngũ Mang Tinh để mắt tới . . . . Chịu thôi!”

“Cương Thiếu . . . . . Ngài nói cái gì? Mọi người theo ngài nhiều năm như vậy, cứ như vậy giải tán sao? Không có lầm chứ?”

Tất cả đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn vào Cương sẹo đang từ từ đứng dậy, đương nhiên phần lớn chính là không cam lòng, dù có là kinh doanh phi pháp đi nữa, nhưng đây dầu gì cũng là tâm huyết của bọn họ, bọn họ vất vả gầy dựng nên!

“Câm miệng hết cho tao, muốn chết thì ở lại, còn đứa nào muốn giữ lại cái mạng thì theo tao trốn đi!”

“. . . . . . Cương thiếu. . . . . .”

“Những thứ đáng giá ở đây, tụi mày nếu có thể mang đi được cái gì thì mang đi, dù sao mấy thứ này đối với Ngũ Mang Tinh mà nói, tất cả đều không là gì cả, cho nên sau này có để lại cũng trở thành phế phẩm thôi!”

“. . . . . .”

Việc đã đến nước này, xem ra tuyệt đối cũng không còn đường lùi, tất cả đều liếc nhìn Cương sẹo một cái, rồi ngậm miệng thật chặt, không nói thêm gì nữa, có nhiều lời cũng vô ích!

Mặc dù chuyện tối hôm nay, ít nhiều có điểm giống như vở hài kịch, nhưng bất kể là như thế nào, bọn họ cũng đành phải chấp nhận! Chỉ có thể như vậy thôi . . . . . Chạy trốn nhanh thôi, mọi người nhìn bên trong Xuân quán, rồi lại chạy đến sòng bạc dưới đất, những thứ đáng giá, toàn bộ đều mang đi hết!

Lúc Cương Thiếu rời bỏ địa bàn mình một tay gây dựng, vẫn là cảm thấy lưu luyến không thôi . . . . Xong, cứ như vậy xong, đáng đời hắn sao? Đáng đời hắn đã chọc tới người của kẻ không nên động tới!

Chính là con bé đó . . . . . có quan hệ với Ngũ Mang Tinh? Khó hiểu. . . . . .

——————-

“Anh . . . . Anh là ai ? Sao lại cứu tôi?”

“Tôi? Không quan trọng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.