“Mọi người đều nói người có thói quen dùng tay trái tương đối thông minh.”
Ngày nào đó, hai người ăn xong cơm trưa, thừa dịp khoảng thời gian ngắn ngủn chưa đến giờ đi học, cùng với ánh sang rực rỡ ấm áp,Lăng Thủy Nguyệt ghé sang một bên, cùng hắn tán gẫu.
Cô dùng bàn nhỏ bé yếu ớt nắm cái cằm khéo léo, mắt cô hiện giờ cũng dám nhìn thẳng khuôn mặt tuấn tú đẹp trai bức người kia, hơn nữa sẽ không động một chút liền mặt đỏ .
Cả người dựa vào ngồi người Thượng Quan Nghiêu, nheo lại hai tròng mắt, mỗi lần ăn no thỏa mãn thì buồn ngủ, hơn nữa nhiều ngày ở chung, hắn đã có thói quen giúp đỡ bên người cô.
Hắn trời sinh thuận tay trái, vô luận ăn cơm, viết hay làm làm việc, vốn lấy tay trái làm chủ, phát hiện này làm cho cô tò mò thật lâu, lại tính trẻ con đưa bút để cho hắn viết tự ở trên mặt, kết quả hắn tinh tế hữu lực viết, làm cho cô hâm mộ không thôi.
Cô cãi lại bắt hắn tiếp chiêu, làm Thượng Quan Nghiêu cười ha ha không ngừng, cô gái thường hành động không báo trước thường mang đến niềm vui cho hắn.
Hai người ở chung đã lâu, hắn dần dần từ trong miệng cô biết được, cha cô bởi vì bận công tác mà thời gian dài không có ở nhà, mẹ ở Vienna giúp chị hai đào tạo chuyên sâu, cực ít trở về nước.
Căn nhà to như vậy chỉ có cô và quản gia hai người, bình thường cô lại không có hoạt động giao tiếp gì, nhiều khi nhìn thoáng qua vẻ mặt của cô, hắn sẽ nhìn thấy vài tia cô đơn và cô tịch
Hắn vừa phái người thậm nhập vào sâu điều tra bối cảnh của cô, mới biết được thì ra từ nhỏ cô không được yêu thương, bởi vì tư chất bình thườnglại không xinh đẹp lắm, các phương diện khác so với chị hai cô đều thua một khoảng cách lớn, cho nên từ nhỏ đã bị cha mẹ làm lơ, gia đình cho cô đến học viện bạch kim, tất cả đều là vì sĩ diện của cha mẹ.
Biết việc này, Thượng Quan Nghiêu thật muốn bắt cha mẹ cô đến đánh đau một trận, hỏi lại họ có biết làm ba mẹ của người ta thế nào không.
Đương nhiên hắn đối cha mẹ cô thì oán giận còn với cô thì đồng tình, Lăng Thủy Nguyệt hoàn toàn không biết, cô là người đơn thuần, chưa từng có suy nghĩ độc ác, cũng không oán giận cái gì, chỉ hiểu được vận mệnh, một mặt phục tùng và nhẫn nại.
Tâm sự bé nhỏ của cô không đáng để nói với Thượng Quan Nghiêu nghe, đối với sự ngây thơ cẩn thận của cô, hắn từ trước đến nay chỉ cười nhạt, nhưng cảm xúc lại theo hỉ nộ ái ố của cô dao động.
Lăng Thủy Nguyệt rất thích loại thản nhiên đáp lại của hắn, cho dù hắn cái gì cũng không nói cũng có thể làm cho cô cảm nhận được thỏa mãn lớn lao.
“Em từng nghe nói qua sao……”
Giọng hắn thoáng khàn khàn giống như tiếng trời hoàn mỹ,ánh mặt trời dịu dàng chiếu rọi trên khuôn mặt mê người của hắn, dần hiện ra một vòng hào quang nhợt nhạt.
“Bọn cai ngục Mĩ Quốc từng thực nghiệm, bọn họ che mắt một phạm nhân tử hình, đưa thân thể hắn cố định , lại dùng sống dao của con dao nhỏ ở trên tay hắn, sau đó hướng tay hắn tích thủy, hơn nữa nói cho hắn biết mạch máu bị cắt vỡ , kết quả trải qua một buổi tối, phạm nhân tử hình kia sẽ chết , cuối cùng thầy thuốc chẩn đoán bệnh cho biết hắn là bị chính mình hù chết .”
Cô không rõ hắn vì sao đột nhiên nói cho cô chuyện xưa này.
Thượng Quan Nghiêu lại nhẹ nhàng cười,“Có một bóng ma gia tăng trong lòng mỗi người ,em cho rằng cuộc sống của mình trong bóng tối,em liền vĩnh sẽ không thoát khỏi được bóng tối nhưng mà Thủy Nguyệt, em sao không thử suy nghĩ thử sống dưới ánh mặt trời xem?”