Hôm sau,Thượng Quan Nghiêu lạnh lùng ném tờ chi phiếu đến trước bàn làm việc ông chủ công ty quảng cáo, mặt không chút thay đổi nói:“Từ nay về sau,Lăng Thủy Nguyệt sẽ không đến nơi này làm nửa .” Nói xong lúc sau liền đưa Lăng Thủy Nguyệt rời đi .
Ông chủ bị dọa đến không biết làm sao,đồng nghiệp trong công ty cũng bị khí thế kinh người trên người Thượng Quan Nghiêu phát ra làm cho người ta sợ hãi.
Cứ như vậy,Lăng Thủy Nguyệt hoàn toàn biến thành người hầu bên cạnh Thượng Quan Nghiêu, theo như cách hắn nói chỉ cần cô hầu hạ hắn thật tốt,thì vấn đề nợ nần giữa hai người có thể hủy bỏ trước thời gian.
Mặc dù tiền lương ở công ty quảng cáo nhỏ bé đối với tiền nợ khổng lồ cũng không có tác dụng quá lớn, công việc đối với cô mà nói cũng không có quan trọng.Lăng Thủy Nguyệt làm sao cũng không hiểu hắn làm như vậy mục đích cuối cùng là cái gì, nhưng mà cô cũng không có can đảm hỏi nhiều, chỉ có thể làm tốt công việc hầu hạ hắn.
Bởi vì tính tình cô rất tốt, lúc còn nhỏ lại lễ phép, cho nên sống chung một thời gian Chung bá cũng dần dần cảm thấy được cô là cô gái tốt, có khi thậm chí còn có thể nói tâm sự với cô.
Hôm nay, Chung bá cầm lấy một bình tưới lớn vào hoa viên tươi hoa, nhớ tới chủ nhân nhà mình, nhịn không được lắc đầu thở dài,“Cô đừng nhìn thấy thiếu gia bề ngoài lãnh khốc nhưng trong lòng rấy hiền lành, đối đối hạ nhân chúng tôi không tồi, chẳng qua……”
Đang cắt tỉa nhánh cây Lăng Thủy Nguyệt sửng sốt một chút, im lặng tiếp tục nghe.
“Thiếu gia và lão gia quan hệ không tốt lắm, cho nên lúc thiếu gia hơn mười tuổi đã tự mình ra khỏi nhà Thượng Quan,mua căn biệt thự này.Lão gia vài lần muốn thúc giục hắn trở về, hắn đều xa cách .”
“Thượng quan tiên sinh…… vàg phụ thân có chuyện gì không vui nha?” Cô hồi tưởng lại ngày đó nhìn lén hai cha con cãi nhau, người đần cách mấy cũng nhìn ra được cha con bọn họ bất hòa.
“Còn không phải do lão gia ở bên ngoài phong lưu sao, đã có người vợ tốt như vậy, lão gia vẫn cố tình không ngừng ở bên ngoài tìm đàn bà, phu nhân trong cơn tức giận bị bệnh nên chết sớm.A…… Lại nói tiếp, thiếu gia vài năm trước bị tai nạn xe cộ, cũng là bị lão gia phong lưu làm hại.”
Nghe đến đó trong lòng của Lăng Thủy Nguyệt đột nhiên cả kinh, tai nạn xe cộ…… Rốt cuộc Thượng Quan Nghiêu đã chịu bao nhiêu tổn thương lớn nha? Hắn thậm chí còn mất đi trí nhớ, xem ra lúc ấy hắn nhất định bị thương rất nặng nha……
Chung bá nói những chuyện lặt vặt xảy ra mấy năm nay của Thượng Quan Nghiêu, bao gồm hắn đối xử người ngoài lạnh lùng, tính cách hung ác nham hiểm, rất ít tham gia hoạt động công khai, tác phong xử sự cực kỳ tàn khốc, thủ đoạn buôn bán cũng quá mức âm tàn.
“Nhưng mà……”Mặt Chung bá hiện đầy nét nhăn già nua, đột nhiên lộ ra nụ cười khó được,“Tiểu Nguyệt a, từ khi cô đến nơi này thiếu gia trở nên khác với trước kia.Hắn hiện tại mỗi ngày đều đã ở nhà ăn cơm chiều, cũng không giống như trước kia lạnh như băng , quan trọng là tôi phát hiện ánh mắt thiếu gia nhìn cô có chút khác……”
Mặt của Lăng Thủy Nguyệt còn chưa kịp đỏ thì điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên.Cô vội vàng chạy tới tiếp, người gọi tới là Thượng Quan Nghiêu, hắn nói hắn đột nhiên muốn ăn bánh sủi cảo, muốn cô làm xong rồi đưa đến công ty cho hắn.
Chung bá vừa nghe đã cười ha hả nói:“Xem ra thiếu gia đã không thể – rời xa cô nha!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phút chốc đỏ lên vô cùng xấu hổ, chẳng qua là Thượng Quan Nghiêu hiện tại là ông chủ của cô, cho nên ông chủ đã ra lệnh, thân là người hầu cô đương nhiên thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ.
Cô vội vàng làm hai mươi viên sủi cảo xinh đẹp cẩn thận để vào bình giữ ấm,nói với Chung bá một tiếng sau đó vội vàng chạy đến công ty của Thượng Quan Nghiêu, vừa mới ra xe taxi, đột nhiên có một chiếc xe thể thao màu đen chạy nhanh đến che ở trước mặt cô.
Người lái xe thể thao đi xuống, hắn mặc áo sơmi màu trắng và quần jean đơn giản, trên đầu là mái tóc vàng xinh đẹp,bên tay trái còn đeo trang sức bạch kim nghiêm chỉnh xếp hàng.
“Này! Đại thẩm, chúng ta lại gặp mặt.”
Cẩn thận che chở hộp đồ ăn trong ngực,Lăng Thủy Nguyệt bình tĩnh nhìn sang,thì ra là người thanh niên trước đó không lâu đụng xe vào cột điện.
Bất quá lần trước hắn lái chiếc Ferrari màu đỏ, lần này lại là một chiếc BMWs màu đen quý giá chói mắt, quả nhiên là thiếu gia có tiền.
Nhưng hắn lại gọi cô là đại thẩm làm đầu cô đầy hắc tuyến, hắn rõ ràng không nhỏ hơn cô mấy tuổi, có cần thiết gọi cô già như vậy không?
Dáng vẻ hắn lơ đãng,tà khí cười,“Như thế nào, không nhớ rõ tôi sao ?”
Hắn nhíu lại lông mày lạnh lùng đưa tay đẩy mái tóc màu vàng trên trán, lộ ra một vết thương nhàn nhạt,“Cô chính là người dán hai miếng băng xấu chết người, hại tô thoạt nhìn giống như kẻ ngốc.”
“A!” Cô tức giận trừng mắt liếc hắn một cái,“Lúc ấy tôi giúp cậu cầm máu không phải tốt lắm sau?” Thật sự là có lòng tốt lại không được báo.
“Hừm, rốt cục cũng nghĩ tới a!” Hắn nhe răng cười,nụ cười sáng sủa đủ để mê chết người.
Hắn kéo cửa xe bên cạnh ghế phụ ra, lạnh lùng nhìn cô vỗ tay phát ra tiếng,“Lên xe đi ân nhân cứu mạng.Cô giúp đã tôi cầm máu,tôi đương nhiên phải báo đáp một chút, mời cô ăn cơm thế nào?”