CHƯƠNG 75
Oscar Và Tình Thú (2)
Oscar đè lên, không vui mà cọ xát nửa ngày, sau đó đỏ mặt nhỏ giọng hỏi tôi. “Vì sao em không mặc?”
“Mặc cái gì?” Tôi biết rõ còn hỏi.
Hắn tựa hồ ngại ngùng, nhưng lại rất không được tự nhiên, vì thế không chịu trả lời, còn nhẹ nhàng cắn bả vai tôi một cái.
Thì ra hắn đã chờ mong như vậy, tôi xoay người một cái đè lên hắn, chủ động để hắn sảng khoái một lần.
Nhưng sau đó hắn vẫn rất chờ mong nhìn tôi, ghé vào bên tai tôi, giọng nói khàn khàn. “Vậy ngày mai em mặc vào, để tôi xem đi.”
Chiếc quần bó sát người kia thì còn được, nhưng chiếc áo ngủ trong suốt thì… Tôi bất đắc dĩ nhìn Oscar, ngẫm lại cảm thấy rất hạ lưu vô sỉ.
Vì trấn an hắn, tôi xuống giường nhặt nơ ren lên bịt mắt lại, sau đó trở lại ổ chăn.
“Đừng nghĩ đến cái đó nữa, như vậy có được không? Ngài thích chơi như thế nào thì cứ chơi như thế ấy.” Tôi nằm ở bên cạnh hắn nói.
Tôi vốn cho rằng hắn sẽ thật hưng phấn mà nhào qua, ai ngờ hắn dại ra nửa ngày, một chút động tĩnh đều không có.
Tôi cho rằng hắn còn muốn tôi chủ động, vì thế tôi cũng lại gần hôn hôn hắn. Bởi vì mắt bị che kín nên tôi trực tiếp hôn lên trán hắn. Tôi đang muốn theo gò má tìm kiếm bờ môi của hắn, hắn lại đẩy tôi ra, sau đó giúp tôi cởi bỏ bịt mắt.
Trong ánh nến mờ nhạt, ánh mắt Oscar có chút kỳ quái, phảng phất còn có chút khổ sở. Hắn ôm tôi vào ngực, thở dài nói: “Chúng ta ngủ đi.”
Sau đó, hắn thổi tắt ngọn nến.
Chuyện gì đây?
Hắn thế nhưng lại thất vọng, đến cả trò chơi bịt mắt này cũng không thể làm hắn hứng thú. Không phải hắn rất thích trò bịt mắt sao? Thường xuyên đeo nó ngồi một mình trong phòng chờ tôi, đây là một ám hiệu nhỏ giữa chúng tôi, hắn một khi đeo thứ này vào, có nghĩa là muốn tôi hôn hắn.
Ngày hôm sau, hắn tựa hồ quên mất tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, phấn khởi nói với tôi. “Bên ngoài đang mưa, hôm nay không có khách đến đây, tôi dạy em đọc sách vậy.”
Chúng tôi vẫn luôn duy trì liên tục việc học tập này, gần đây hắn dạy tôi tiếng Pháp, nhưng tôi lại cảm thấy thực sự không có hứng thú. Dù sao cũng là một loại ngôn ngữ, phi thường buồn tẻ, nhưng mà Oscar tựa hồ muốn nghe tôi nói vài lời ngon tiếng ngọt bằng tiếng Pháp.
Hắn cầm sách vở đứng đắn giảng bài.
Tôi đã có chút thất thần.
Nhớ tới nỗi thất vọng của hắn đêm qua, trong lòng tôi liền suy nghĩ muốn bồi thường cho hắn.
Tôi lấy cớ rời khỏi phòng trong chốc lát, thật ra là trở về phòng ngủ mang cái áo ngủ kia tới.
Tôi khóa cửa phòng làm việc cẩn thận, sau đó cười cười, lắc lư cái áo trước mặt Oscar: “Được rồi, chúng ta vui đùa một chút đi.”
Tôi nhanh chóng cởi quần áo, thay cái này vào.
Hiệu quả của cái này thật sự là… rất tốt, ngay cả tôi cũng có cảm giác…
Tôi đi đến trước bàn học, ngồi lên bàn, đan hai tay lại đặt ở bộ vị mấu chốt, nói đùa với hắn. “Ngài có muốn làm trên bàn này không?”
Biểu tình Oscar có chút kỳ lạ, ánh mắt hắn lưỡng lự, rõ ràng cũng rất muốn, nhưng lại ôm tôi hôn hôn rồi nói: “Mặc quần áo lại đi, chúng ta về phòng ngủ.”
Tôi sửng sốt một chút, còn về phòng ngủ làm gì, ở đây không tốt sao?
Tôi còn nhớ rõ lúc chúng tôi vừa mới bắt đầu ở bên nhau, đã từng làm với hắn ở đây cho đến khi trời đen kịt. Khi đó hắn vừa mới hưởng thụ được cảm giác yêu đương, cho nên mê luyến như muốn đòi mạng tôi, công việc hay khách khứa hết thảy đều bỏ qua một bên. Mỗi lần ở chung một mình với tôi trong phòng làm việc, hắn đều kích động vô cùng. Cái bàn học này cũng đã làm không biết bao nhiêu lần, sao hiện tại lại không thích chứ? Hay là vì cảm thấy chỗ này rất phóng đãng cho nên hắn ngại ngùng?
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của tôi, hắn chần chờ trong chốc lát, ôm lấy tôi nói: “Em… em còn nguyện ý như vậy cùng với tôi sao?”
“Vì sao không nguyện ý? Ngài không thích ư?” Tôi hỏi.
Hắn nhìn tôi trong chốc lát, lộ ra biểu tình khổ sở, yên lặng nói: “Tôi… Tôi ở trong này làm ra chuyện quá đáng đối với em, sau đó em liền sinh bệnh, lại còn bỏ đi mất…”
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, chợt nhớ tới sự tình khi đó. Lúc ấy hắn giận tôi, vì thế bắt tôi bịt mắt lại, ép buộc tôi làm chuyện đó ngay trên chiếc bàn này.
Khó trách hắn tối hôm qua thấy tôi đeo bịt mắt lên lại mất hứng rồi tự trách, khi ở phòng sách cũng vẫn luôn thành thành thật thật, thì ra hắn vẫn luôn nghĩ đến chuyện kia sao…
Thật là một tên ngốc.
“Là em không tốt…” Tôi sờ sờ gò má của hắn, thấp giọng nói: “Tha thứ cho em được không?”
Hắn cọ xát hai má tôi, thanh âm rầu rĩ nói: “Không phải đâu, là tôi không tốt…”
Tôi lại nhặt nơ lên bịt kín hai mắt, sau đó nhìn hắn nói: “Có thể yêu em không? Ngay tại nơi này, em thích ở đây…”
“Nhưng mà…”
“Ngài không có thương tổn đến em, vĩnh viễn cũng sẽ không, cho nên quên đi, chúng ta hãy cùng tạo ra hồi ức mới tốt đẹp thôi.” Tôi chủ động hôn hắn.
Sau đó, chúng tôi dây dưa cả buổi sáng trong phòng làm việc.
Trái ngược với hồi ức không tốt trước đây, chúng tôi lần này triền miên vô cùng thong thả nhu hòa, đồng thời cũng tràn ngập tình yêu và đam mê mãnh liệt.
Có điều sau đó, cái áo ngủ kia bị xé mất.
Tình thú của ngài Tử tước vẫn khiến người khác khó lý giải, hắn cứ bắt tôi mặc cái áo ngủ kia, không được phép cởi ra.
Hơn nữa hắn còn thích thú mua thêm cái thứ hai, thứ ba.
Tôi tự hỏi hắn làm sao có thể đi mua loại đồ vật này, chẳng lẽ hắn không hề đỏ mặt sao?
Đương nhiên lúc tôi hỏi hắn, hắn trả lời một câu khiến tôi thà rằng vĩnh viễn cũng đừng biết đáp án.
“Tôi bảo Billy đi mua, ánh mắt của hắn không tồi, màu sắc rất đẹp.” Hắn nói thầm với tôi: “Hắn còn nói cho tôi biết, nơi đó có hàng mới nhập, là mấy sợi dây thừng kiểu dáng đa dạng, tôi đã bảo hắn lần sau mua về xem.”
Tôi: “…”
Quả nhiên, nên trực tiếp đưa Billy tới một quốc gia khác thôi.
Thật không may, từ khi Oscar quên đi sự bất an về phòng làm việc, nơi này lại biến thành chiến trường chủ yếu để chúng tôi tình chàng ý thiếp.
Tử tước Oscar vừa cực kỳ ngượng ngùng, vừa mạnh mẽ thử nghiệm các loại tư thế và địa điểm trong phòng làm việc.
Tôi thường không quá để ý mà cùng vui đùa với hắn, chính là sau khi sự tình lan truyền ra, thì có chút khiến người khác đau đầu.
Oscar đã từ chối gặp khách khứa liên tục một tuần.
Mỗi ngày hắn rời giường từ rất sớm, ra ngoài cưỡi ngựa trong chốc lát, trở về dùng qua bữa sáng, sau đó liền mang theo tôi vào thư phòng, chơi đùa đến giữa trưa, sau đó đi ra dùng cơm trưa. Buổi chiều cũng vẫn giống như vậy, chỉ có buổi tối tôi mới có thể nhàn rỗi ngủ ngon giấc.
Oscar nói thẳng ra ban ngày mới thấy rõ tôi, cho nên chuyển thời gian chơi đùa từ buổi tối thành ban ngày.
Chính là… vui đùa không được bao lâu, quản gia Hilton đã tìm tới cửa.
Đương nhiên ông sẽ không tìm tới ngài Tử tước, ông chỉ có thể tới tìm tôi.
Ngày xấu hổ đó thôi đừng nhắc nữa.
Lúc ấy tôi đang lau chùi mấy đôi giày ủng bằng da, quản gia Hilton đi vào, còn thuận tay khép cửa phòng lại.
Quản gia Hilton là người vô cùng uy nghiêm, tuy rằng bình thường rất ít nói chuyện, nhưng bọn người hầu đều sợ ông, không ai dám lộn xộn trước mặt ông.
Thấy ông vào, tôi vội vàng đứng thẳng người, chờ ông lên tiếng.
Nhưng người đàn ông lớn tuổi mặt không đổi sắc nhìn tôi trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Eric à, cậu biết Tử tước đã không xử lý công việc bao lâu rồi không? Ông Pitt trong làng đến ba lần, muốn xin chỉ thị của ngài Tử tước về việc thu hoạch, nhưng mà đến ba lần đều không gặp được.”
Cả người tôi lúc ấy đều không tốt, cảm thấy không riêng gì mặt bốc hỏa, quả thực là cả người đều bị thiêu cháy.
Quản gia Hilton không hề lưu tình, ông ta đi tới, dùng đôi tay mang găng trắng xoa xoa bàn tay tôi, gật gật đầu nói: “Cậu làm việc không tồi, nhưng là người hầu bên cạnh Tử tước, chức trách của cậu không chỉ là lau sạch đồ vật, quan trọng nhất là khiến chủ nhân của mình lúc nào cũng có thể diện gặp người khác. Vừa làm việc chăm chỉ, tay chân lanh lẹ, mà còn tuyệt đối không gây ra ảnh hưởng xấu tới chủ nhân, chuyện này cậu Eric đều làm được đúng không?”
“Tôi… Tôi…” Đừng nói đến trả lời, cả người tôi hiện giờ khốn đốn đến run run.
“Eric, bây giờ tôi hỏi cậu, cậu hãy trả lời thành thật, xin hỏi cậu sau này có thể làm cho Tử tước lúc nào cũng có thể ra mặt tiếp đãi khách khứa chứ?” Quản gia Hilton nghiêm túc chất vấn.
“Vâng, quản gia, nhất định, nhất định.” Tôi nhanh chóng nói.
“Như vậy là tốt nhất.” Quản gia Hilton khoanh hai tay, nói: “Tôi hy vọng lần sau khi ông Pitt đến đây, có thể thuận lợi gặp được ngài Tử tước. Với lại sau này mỗi khi có khách khứa đến thăm, tôi không muốn phải tự mình tìm cớ thoái thác, vất vả mới mời bọn họ rời đi.”
Sau khi nói xong, ông gật gật đầu: “Tiếp tục làm việc đi.”
Sau đó ông ta để tôi một mình lại trong căn phòng nhỏ.
Tôi… hiu quạnh cầm giầy da và bàn chải, hận không thể khóc lên.
Ngày hôm sau, khi Oscar lại muốn tháo nơ của tôi trong phòng làm việc, tôi liền tức giận đẩy tay hắn ra.
“Em cảm thấy nơi này vẫn khiến em nhớ lại những hồi ức đau khổ, cho nên sau này chúng ta vẫn là không nên làm chuyện này ở đây nữa.” Nói xong, tôi thở phì phì đi ra khỏi phòng làm việc.
Chỉ mong tôi sau này cũng sẽ không lại mềm lòng trước cái tên được một tấc lại muốn tiến một thước này.