Người Hầu Hoàn Mỹ

Chương 57: Chương 57: 【 phiên ngoại 】 Quý Minh Tây & Lôi Y




Edit: Tira

Lần đầu tiên Lôi Y nhìn thấy Quý Minh Tây cậu chỉ mới mười tuổi, lúc ấy cậu vừa mới được đón trở về Lôi gia.

Nhà Lôi Y chỉ được xem như là một nhánh của Lôi gia, nhưng bởi vì ở thế hệ của cha cậu nhân tài xuất hiện lớp lớp, thêm vào đó lại có dòng chính Lôi gia nâng đỡ, cho nên cũng coi như là danh gia vọng tộc.

Thật ra Lôi Y chỉ là một đứa con riêng của cha, mẹ cậu đột nhiên qua đời ngoài ý muốn nên cậu mới được nhận trở về.

Ở trong cái nhà này cậu còn có một người em trai Omega cùng cha khác mẹ tên là Lôi Ân.

Lôi Ân từ nhỏ đã có tính tình thiếu gia điển hình, tính cách vốn đã cực kỳ kiêu căng hống hách, cả nhà chỉ hầu hạ một mình cậu ta còn không đủ làm cậu ta vừa lòng, nay lại xuất hiện thêm một “anh trai” từ trên trời rơi xuống muốn chia sẻ tất cả yêu thương với mình. Điều này Lôi Ân căn bản không thể chịu nổi.

Huống chi, quan hệ thân phận giữa cậu ta và Lôi Y vốn đã định có mối thù trời sinh.

Vì thế ngày đầu tiên Lôi Y trở lại Lôi gia Lôi Ân đã giả vờ ngoan ngoãn trước mặt cha mình, vui vẻ đồng ý sẽ sống chung thật tốt với cậu. Nhưng ngay khi bước chân cha rời đi Lôi Ân đã đuổi Lôi Y ra khỏi bàn ăn.

“Cái thứ con riêng không biết xấu hổ như mày sao có thể đòi ngồi cùng bàn ăn cơm với tao chứ!”

Lôi n nhỏ tuổi ôm cái bát nhỏ của mình hung tợn nhìn chằm chằm Omega nhỏ gầy đứng bên cạnh. Cậu ta bảo người hầu đuổi Lôi Y ra khỏi cửa, ra lệnh cho nữ đầu bếp không được làm đồ ăn cho Lôi Y.

Phần lớn người hầu trong nhà cũng không dám trêu chọc vị tiểu thiếu gia này, thấy hành động của Lôi Ân cũng chỉ biết mở một mắt nhắm một mắt xem như không biết.

Lôi Y bị Lôi Ân đuổi ra khỏi cửa, một mình lang thang bên ngoài hoa viên của Lôi gia. Cậu không quen thuộc với nơi này nên chỉ có thể lang thang không mục đích trên đường, không nghĩ đột nhiên lại đụng phải một lồng ngực cứng rắn.

Lôi Y bị va đụng đầu, lập tức cau mày ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn lại thấy được một khuôn mặt rất đẹp.

Đối phương so với mình còn phải cao hơn tận một cái đầu,

giờ phút này y cũng đang đánh giá nhìn mình. Lôi Y theo thói quen mà rũ mắt nhẹ nhàng nói một tiếng “Thực xin lỗi” rồi muốn đi qua, nhưng không nghĩ bị đối phương nhanh tay lẹ mắt túm được cánh tay mình.

“Ồ? Omega này là từ chỗ nào nhảy ra vậy? Cậu là con nhà ai?”

Lôi Y từ nhỏ đã lớn lên dưới hoàn cảnh bị phong bế, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Quý Minh Tây sinh ra đã ngậm thìa vàng. Bị đối phương hỏi như vậy trong lòng cậu rối lên không biết nên trả lời như thế nào mới tốt. Nhưng tầm mắt đối phương lại nhìn chằm chằm khiến cậu chết đứng, Lôi Y tức khắc cảm thấy trong lòng sinh ra một nỗi hổ thẹn.

“Tôi…”

Quý Minh Tây đương nhiên rất thông minh, hắn thấy Omega nhỏ trước mặt ấp úng nói không ra lời, lại nhìn tòa nhà Lôi gia trước mắt, tức khắc đầu óc vừa chuyển “Ồ” một tiếng, sau đó không để ý lắm nói. “Tôi biết rồi, cậu chính là người con riêng mà Lôi gia vừa mới đón về đúng không!”

Tuy rằng Lôi Y tuổi còn nhỏ, nhưng hoàn cảnh sống từ bé khiến cậu đã sớm hiểu chuyện: Hai chữ “con riêng” có ý gì cậu tất nhiên là hiểu được. Vậy mà cái từ chói tai này gần đây cậu đã phải nghe không chỉ một lần.

Lập tức đáy mắt Lôi Y hiện lên một chút cảm xúc phẫn nộ, nhưng còn không đợi cậu bước qua tránh sang một bên, lại trực tiếp bị đối phương nắm lấy cằm. Cổ tay kia hơi dùng một chút lực bắt mình ngẩng đầu lên.

“Lớn lên thật ra cũng khá xinh đẹp đấy chứ.”

Mặt Lôi Y lập tức phừng một cái đỏ bừng, nhất thời không nói gì rồi lại không muốn nhìn Alpha kia thêm một chút nào, bèn dời tầm mắt.

Quý Minh Tây lại nhìn cậu đánh giá một lúc, lập tức đoán được vì sao gần đây Omega nhỏ này lại xuất hiện ở chỗ này. Bước chân y vừa chuyển, đột nhiên ôm lấy bả vai đối phương, dùng ngữ khí dỗ trẻ nhỏ bảo: “Còn chưa ăn cơm đúng không, đi, anh trai mang cậu đi ăn chút gì đó!”

Vì thế, buổi tụ hội ngày hôm đó Quý Minh Tây mang theo một cậu bé non non mềm mềm như búp bê tới.

Một Omega bị mang tới buổi tụ tập của một đám Alpha, đương nhiên đã gây chú ts lớn cho mọi người. Hơn nữa Lôi Y tuổi còn nhỏ mà lại đã xinh đẹp, cho nên người thấy cậu đều nhịn không được muốn duỗi tay bóp khuôn mặt nhỏ mềm mại kia.

Chỉ là, còn không đợi tay những người đó đụng tới Lôi Y, đã bị Quý Minh Tây đánh bay.

“Shhh, đừng sờ loạn, đây là bé con tôi mang đến” Quý đại thiếu gia trợn trắng mắt, gặp một đũa điểm tâm ngọt trên bàn đưa tới cái bát nhỏ trước mặt Lôi Y. Mặc dù y cũng không biết, Lôi Y một chút cũng không thích đồ ngọt.

“Ăn đi.”

Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của ở Quý Minh Tây, Lôi Y lại vẫn rất hiểu chuyện cầm lấy bộ đồ ăn cúi đầu bắt đầu ăn. Quý Minh Tây nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn kia trong lòng chợt vui vẻ.

Y nhịn không được sờ vài cái lên đầu tóc mềm mại của Lôi Y, trong lòng nghĩ: Thật đúng là một đứa trẻ biết nghe lời.

“Thế nào, Quý thiếu, cậu đây là muốn bắt đầu chơi trò dưỡng thành sao?”

Tuy rằng Alpha ở đây nhiều lắm cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, nhưng phần lớn bọn họ đều là con em quý tộc, cho nên những việc ăn chơi trác táng trước nay gì cũng tinh thông. Ngay khi nhìn thấy Quý Minh Tây đối xử với một Omega nhỏ như thế liền nhịn không được muốn mở miệng trêu chọc y.

Quý Minh Tây nhếch khóe miệng tỏ ra không để bụng, bởi vì ở trong lòng y, khi đó Lôi Y cùng lắm chỉ là một thứ đồ chơi nhỏ trông dễ đùa mà thôi.

……

Một người dùng tâm tình chơi đùa, một ngườ khác lại vô tình bị cảm giác ấm áp làm động tâm.

Tuy rằng người này vừa rồi còn gọi mình là “con riêng”, nhưng là hiện tại lại kiên nhẫn mà gắp đồ ăn cho mình.

Lôi Y lớn như vậy nhưng rất ít khi được cảm nhận ấm áp đến từ gia đình, cho nên loại quan tâm gần giống với sự chăm sóc như anh trai của Quý Minh Tây làm Lôi Y cảm thấy mới lạ lại có chút cảm động.

Từ sau ngày hôm đó, cơ hồ tất cả con em quý tộc ở Ni Đức Cách Lâm Tinh đều biết, Bên cạnh Quý Minh Tây xuất hiện thêm một tuỳ tùng nhỏ, người kia là con riêng của Lôi gia, Lôi Y.

Đối với chuyện Lôi Y cả ngày đi theo phía sau thiếu gia của Quý gia, cha của Lôi Y cũng biết, một Omega cả ngày vây quanh một Alpha đối với một gia đình quý tộc mà nói, đây thật sự không phải chuyện quang minh chính đại gì. Nhưng Quý gia có quyền lại có thế, cha Lôi Y thật ra cũng nổi lên một chút tâm tư khác biệt: Nếu Lôi Y thật sự có thể phát triển quan hệ với Quý Minh Tây đối với Lôi gia có lợi mà vô hại.

Cho nên, cha Lôi Y bèn mở một con mắt nhắm một con mắt.

Hoàn cảnh sinh hoạt của Lôi Y từ nhỏ đã thập phần đơn thuần, trong đầu cậu không có nhiều quan niệm về khác biệt giữa Omega và Alpha, cũng không biết mình cả ngày đi theo Quý Minh Tây như vậy sẽ bị người khác nói ra nói vào.

Cậu giống như là một ly nước thuần khiết, không do dự mà đem chính mình lao đầu vào một xô chảo nhuộm tên là Quý Minh Tây. Cho dù bị thay đổi nhan sắc, bị hủy diệt hình thái, lại trước sau như một vì đạo nghĩa không do dự, không hối tiếc.

Năm cậu mười lăm tuổi, bị Quý Minh Tây đè ở trên giường.

Xong việc Quý đại thiếu cũng có chút cảm xúc hối hận, nhưng tâm tính y trước nay vẫn thế, một bên thì tự oán trách trong lòng dạo này mình như thế nào có thể đói khát đến mức một đứa nhỏ đều không buông tha, bên kia lại nhịn không được nhớ đến dư vị non nớt ngây ngô của Lôi Y.

Chẳng qua đối với loại người vẫn luôn tính toán trò chơi cuộc đời như Quý Minh Tây mà nói, y cùng lắm cũng chỉ xem chuyện ngoài ý muốn này định nghĩa thành một đêm tình tươi đẹp kỳ diệu mà thôi. Mặc dù đối tượng hơi đặc biệt một tí, nhưng nói cho cùng cái đó cũng không là gì.

Dù sao, là cậu tự nguyện, không phải sao?

Điều làm y cảm thấy ngoài ý muốn chính là, sáng sớm ngày hôm sau, khi y mặc quần áo vào xong chuẩn bị ra cửa đi dạo. Vừa mở cửa ra liền phát hiện Lôi Y đang chờ trước cửa Quý gia. Quý Minh Tây còn đang bị chuyện này làm cho cả người không được tự nhiên, không nghĩ rằng vừa ra khỏi cửa lại nhìn thấy người không muốn gặp.

Quý thiếu gia còn không biết nên mở miệng như thế nào, đứa nhỏ vẫn luôn trầm mặc lại tỏ là thái độ chào đón khác thường. Trên mặt đối phương mang theo ửng hồng không được tự nhiên, Quý Minh Tây còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu cậu đến tột cùng có phải bị bệnh hay không, lại thấy đối phương cười đến ngây ngốc, mặt đầy khờ dại nhìn mình nói một câu: “Quý thiếu, cái kia… Khi nào thì chúng ta kết hôn?”

“Ha?”

Quý Minh Tây nghe xong chỉ làm ra một phản ứng như vậy, tâm tình vốn có chút tối tăm của Lôi Y bởi vì một câu này mà hoàn toàn trở thành hư không. Y thậm chí cảm thấy đây là chuyện buồn cười nhất mà mình nghe được gần đây.

Quý Minh Tây không chút nào tiếc rẻ khinh miệt cùng cười nhạo của mình, châm chọc trong đó Lôi Y đều nhìn thấy rõ ràng. Cậu đột nhiên phát giác được mình đã phạm phải sai lầm ngây thơ ngốc nghếch nhất cuộc đời.

Đầu óc vốn đã nóng hổi vào giờ phút này càng thêm trở nên mơ hồ, không đợi cậu muốn nỗ lực duỗi tay túm lấy người trước mặt, trước mặt cậu đã tối sầm, ngay sau đó liền mất đi tri giác.

……

Ngày đó, khi Lôi Y tỉnh lại ở phòng bệnh trong bệnh viện, cậu đã nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng thật lâu. Không biết là ai đã đưa mình tới đây, cũng không có bất cứ người nào đến thăm cậu.

Lôi Y đột nhiên hiểu rõ lý do người khác khinh bỉ mình và sự ngu xuẩn của chính mình.

Kỳ thật người khác nói gì cậu đều không để trong lòng, nhưng chuyện duy nhất khiến cậu vô pháp bỏ qua đó là Quý Minh Tây cũng cười nhạo khinh thường mình.

Cái loại tình cảm chân thật, phát ra từ đáy lòng này.

Lôi Y nhắm lại đôi mắt nóng bỏng, cậu chậm rãi nâng tay dùng chăn trùm qua đầu. Hoá ra cậu đã mơ một giấc mộng đẹp những 5 năm.

Ha ha…

Chính là, ai có thể nói cho cậu biết, trái tim đã hoàn toàn móc ra tới làm sao mới có thể đủ thu trở về?

Lôi Y cảm thấy, mình không có thuốc nào cứu được nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.