“Kiếm Thánh? Ngươi là Kiếm Thánh? Là Kiếm Thánh kia sao?”
Theo hắn vào “Lục ba sơn trang”, Mạc Nguyên Thiến nhịn không được túm áo hắn thấp giọng hỏi, nàng rất coi trọng việc vị đại đệ tử Lục Ba sơn
trang xưng hô với hắn ban nảy.
“Ngươi kinh ngạc lắm sao?”
Hắn ngang nhiên còn dám bình tĩnh vô tội hỏi lại nàng như vậy? Mạc Nguyên Thiến thật muốn đánh hắn một phen.
“Thật có lỗi, ngươi có đề cập qua sao?” Nàng giả vờ cười, ánh mắt bắn ra tia sáng như muốn hóa thành kiếm đâm chết hắn.“Nếu ngươi có nói, ta
nghĩ ta đương nhiên sẽ không kinh ngạc.”
Hắn ngay cả tên cũng không nói với nàng, nàng mà biết hắn là vị Kiếm
Thánh đại danh đỉnh đỉnh kia mới là lạ! Mà hắn ngang nhiên còn giả vờ
như ngạc nhiên!
“Ngươi biết ta họ Thượng Quan.” Theo đệ tử trong trang vào đại sảnh
ngồi xuống, mặt Thượng Quan Ngự Kiếm không chút thay đổi đáp: “Ta cũng
nói, ta chính là công đạo.”
Ngày ấy nàng nói muốn tìm Kiếm Thánh để phân xử, hắn lộ ra thân phận, là do nàng không đủ thông minh, còn muốn hỏi tên của hắn.
Hắn đã sớm cho đáp án.
“Cái gì?” Mạc Nguyên Thiến đương nhiên không nghĩ đến, nhưng nàng
không muốn thừa nhận mình ngu ngốc, là hắn nói quá mơ hồ! “Như vậy cũng
cho là nói sao?” nàng nhịn không được kháng nghị.
“Không phải vấn đề này.” Hắn vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ
trả lời, không đem bộ dáng tức giận của nàng để vào mắt. “Chủ nhân đang
đến, an phận đi.”
Lại là an phận đi, hắn luôn nói những lời này với nàng! Nàng rốt cuộc là rất không an phận a.
Trang chủ Tống Tam Lãng của Lục Ba sơn trang là lão tiền bối đức cao
vọng trọng trên giang hồ, cũng từng là Nam võ lâm Kiếm Thánh, chỉ do sớm thoái ẩn không can thiệp đến chuyện giang hồ.
“Mỗi lần gặp ngươi, thì biết là đại hội võ lâm sắp đến.” Lão trang
chủ tóc trắng xóa, mặt mũi hiền lành, khiến người ta không nghĩ đến lúc
trẻ ông có thể làm chủ võ lâm.
“Vâng.” Cho dù là gặp lão tiền bối, Thượng Quan Ngự Kiếm vẫn không thay đổi sự lạnh lùng của mình.
Lão trang chủ cũng quen với sự ít nói của hắn, nhưng lần này thực sự
làm lão ngạc nhiên, nhìn đến người bên cạnh Thượng Quan Ngự Kiếm, hôm
nay không phải đi một mình.
“Vị cô nương này là?” Lão trang chủ nhìn Mạc Nguyên Thiến ngồi bên
cạnh hắn, trong lòng không thể không tán thưởng bộ dạng đứa nhỏ này thật đẹp, xem mặt mày thần vận kia, nói là đệ nhất mỹ nhân cũng chưa xứng
với nàng.
Mạc Nguyên Thiến nháy mắt mấy cái, cũng thực chờ mong hắn trả lời.
Hắn sẽ nói như thế nào? Nói là tù nhân hắn bắt được? Em gái nhỏ mồ côi? Hay là phiền toái?
Thượng Quan Ngự Kiếm trả lời làm nàng không nói gì.
“Đây là sư muội của ta.” Gương mặt lạnh lùng đột nhiên mỉm cười,
khiến những người ở đây chấn kinh. Chỉ có Mạc Nguyên Thiến nhìn ra hắn
tâm hoài bất quỹ. (xấu xa áh)
Quả nhiên --
“Họ Phong.” Hắn thản nhiên thêm một câu.
“Thì ra là Phong cô nương a.” Cho dù chưa bao giờ gặp qua tiểu sư
muội này của Thượng Quan Ngự Kiếm, nhưng lão trang chủ vẫn cười nói.
Cái gọi là cô nương “Điên” kia, mặt Mạc Nguyên Thiến hơi căng ra,
nhưng vẫn nể tình lộ ra tươi cười, hướng lão trang chủ khẽ thi lễ.
“Ta từ nhỏ đã nghe qua nhiều truyền thuyết về Tống tiền bối, hôm nay
may mắn được diện kiến, thật là thỏa được ước nguyện từ nhỏ của ta.”
Có thể nhìn tận mắt nhìn thấy đại nhân vật tiếng tăm vang dội trong
chốn võ lâm, còn có thể đến làm khách trong sơn trang lớn nhất võ lâm,
đổi thành họ điên thì có là gì, dù sao nàng cũng không nói tên thật của
mình, Thượng Quan Ngự Kiếm làm vậy cũng là bớt đi phiền toái.
“Cô nương trẻ tuổi như vậy, tại sao lại biết chuyện của ta?” Tống Tam Lãng thấy nàng bất quá chỉ mười tuổi, hơn nữa trước lúc nàng sinh ra đã rút khỏi giang hồ a.
“Đã nghe qua!” Ánh mắt Mạc Nguyên Thiến tỏa sáng, nhắc tới chuyện này tinh thần liền hưng phấn.“Lão gia tử, con cũng không phải là nói lung
tung muốn làm ngài vui vẻ, con nói thật, một đôi Thiết quyền của ngài
năm đó đã tiêu diệt trại Mãnh Hổ, đến Ác Phong cốc nghĩ cách cứu viện
.Rất có phong độ, còn cùng Bắc võ hoàng luận bàn tỷ thí, sau lại thoái
ẩn một tay tạo ra Lục Ba sơn trang, ta từ nhỏ trước khi ngủ đều nghe
kể.”
Đây là sự thật, nàng thật sự rất thích nghe chuyện giang hồ, mặc kệ
Nam Bắc võ lâm, chỉ cần là truyền kì của cao nhân tiền bối, nàng luôn
muốn biết.
Tống Tam Lãng bị nàng chọc đến ha ha cười to.
“Cô bé con này, còn nói không phải muốn lão nhân ta vui vẻ.” Ông hiện tại cười đến vô cùng vui vẻ. Tuy rằng thành danh nhiều năm, cũng gặp
không ít người ngưỡng mộ mình, nhưng bị một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như
vậy trực tiếp bộc lộ sự sùng bái không hề che dấu, trong lòng tự nhiên
sung sướng. “Chuyện này đã nhiều năm, là ai còn nhắc đến? Mộ Bạch sao?
Hắn cũng thật là.”
“Dạ?” Mạc Nguyên Thiến không hiểu.
“Nàng không phải đê tử của gia phụ.” Thượng Quan Ngự Kiếm ra mặt giải thích.
“Không phải đồ đệ của Mộ Bạch?” Tống Tam Lãng nhìn qua nhìn lại hai người, như đoán quan hệ của bọn họ.
Thượng Quan Ngự Kiếm gọi nàng là sư muội, mà tiền bối của hắn, chỉ có hai huynh đệ là phụ thân cùng đại bá phụ, không phải đồ đệ của Mộ Bạch, đó không phải là……
“Nàng là đồ đệ của Mộ Dương? Mộ Dương quay về?” Mặt Tống Tam Lãng lộ
vẻ kinh hỉ, không nghĩ tới hơn hai mươi năm , còn có thể nghe được tin
tức của Thượng Quan Mộ Dương.
“Nàng là đệ tử của đại bá phụ, nhưng đại bá phụ hiện tại ở nơi nào,
trước mắt vẫn chưa có tin tức.” Thượng Quan Ngự Kiếm nhìn nàng một cái,
Mạc Nguyên Thiến âm thầm hướng hắn làm cái mặt quỷ.
Nàng thật là không biết sư phụ ở đâu a! Hơn nữa chuyện nàng đào hôn,
không biết sư phụ có biết hay không? Nếu ông ấy biết, nói không chừng
rất nhanh sẽ đến tìm nàng.
“Còn không có sao?” Ngữ khí Tống của Tam Lãng đầy tiếc hận, lại liếc
mắt nhìn Mạc Nguyên Thiến,“Phong cô nương, cô nương không biết sư phụ
của cô nương hiện nay ở đâu sao? Những năm gần đây, hắn đã ở đâu? Tốt
không?”
“Không sai, Ông ấy là sư phụ a.” Mê hoặc di nương (dì) của nàng, cam
tâm tình nguyện đi theo bà, thậm chí bởi vì nhờ bà nói hộ, ông mới có
thể thu huynh đệ hai người làm đệ tử -- Đương nhiên, cũng vì nguyên nhân đó di nương mới làm kiều thê của hắn! Bất quá, chuyện này, nàng không
nói thì tốt hơn.
“Cô nương không liên lạc với hắn sao? Lão phu hơn hai mươi năm không
có tin tức của hắn, thật sự muốn gặp mặt hắn.” Tống Tam Lãng nói chân
thành, trong giọng nói rõ ràng mang theo chờ mong.
Cái này làm cho Mạc Nguyên Thiến băn khoăn. Nàng có thể chống lại yêu cầu của Thượng Quan Ngự Kiếm, làm như không thấy, có tai như điếc,
nhưng vị tiền bối trước mắt này là người nàng sùng bái vạn phần, nàng
rất khó quyết định.
“Lão gia tử, không phải ta cố ý giấu diếm, mà là ta cùng gia sư thật
sự không có liên lạc.” Nàng hiện tại cũng không thể tìm sư phụ, lại càng không dám lộ ra chỗ ở của ông, bất quá nàng dám cam đoan, chỉ cần tin
tức nàng đào hôn lan truyền trong Cẩm Tú thành, di nương tuyệt đối sẽ
nhờ sư phụ xuất môn tìm nàng.
“Nhưng ta tin tưởng, trước khi đại hội võ lâm diễn ra, sư phụ nhất
định sẽ đến tìm ta.” Tính tính thời gian, tin tức ở kinh thành cũng đã
truyền đến Mạc phủ, không biết Hương Hương có khỏe không? Nhan Khánh
Ngọc nếu thông minh như lời đồn, nên hiểu hắn nhặt được bảo bối. Trươc
khi võ lâm đại hội mời dự họp, sư phụ nhất định sẽ tìm đến nàng.
“Phải không?” Nghe nàng nói như vậy, Tống Tam Lãng cũng không truy vấn nữa.“Ta cũng chỉ có thể đợi.”
Mạc Nguyên Thiến áy náy cười cười, không dám nghĩ tới thời điểm sư
phự đuổi đến, mình sẽ thảm như thế nào, chỉ cầu di nương không cần vì
quá quan tâm mình, bằng không khiến ái thê của người sốt ruột, sư phụ
khẳng định sẽ giết chết nàng.
Nàng chỉ lo nghĩ, không phát hiện ánh mắt đánh giá, Thượng Quan Ngự
Kiếm có chút đăm chiêu nhìn dung nhan trầm tĩnh của nàng, không thích
ứng được bộ dáng nhu thuận như vậy của nàng.
Cứ tưởng rằng nàng trước mặt trang chủ sẽ hồ ngôn loạn ngữ, không
đứng đắn, không nghĩ tới nàng có hỏi sẽ đáp, thậm chí biết rõ chuyện của Tống trang chủ, khiến Tống trang chủ vui vẻ.
Nàng lúc này, là thật hay giả?
m thanh tiếng bước chân, có người vào cửa, lời nói vui sướng cũng lọt vào tai.
“Ngự Kiếm ca ca, huynh rốt cục cũng đến đây.” Đến là cháu gái Tống Ấu Ba của Tống Tam Lãng, vẻ mặt nàng ta tươi cười vọt tới trước mặt Thượng Quan Ngự Kiếm, vươn tay muốn vuốt mặt hắn, lại khiến hắn tránh đi không dấu vết, nhưng Tống Ấu Ba tuyệt không để ý, đôi mắt vẫn là khóa chặt
hắn, miệng không khỏi oán giận.
“Tại sao đến đây cũng không cho muội biết trước? Muội sẽ đi đón huynh a! Còn bảo người chuẩn bị cho tốt……”
“Không cần phiền toái như vậy.” Thượng Quan Ngự Kiếm lãnh đạm cắt ngang, ngay cả nhìn nàng ta cũng không.
“Ấu Ba, con càng lớn càng không có quy củ, trong mắt chỉ có Ngự Kiếm
ca ca của con sao?” Tống Tam Lãng giễu cợt cháu gái mình, coi như là
thay nàng giải vây.
Tâm tư nha đầu kia đối với Ngự Kiếm mọi người đều biết. Nhưng mọi
người cũng đều nhìn ra được Ngự Kiếm đối nàng chỉ là tình cảm bình
thường, ngay cả xem nàng là muội muội cũng không chịu, chứ đừng nói là
tiến thêm một bước.
Chỉ tiếc, nha đầu Ấu Ba kia không ngoan.
“Gia gia.” Tống Ấu Ba kiều nhượng không thuận theo, cũng thu hồi tình cảm, chậm rãi đi đến bên Tống Tam Lãng, giả bộ làm nũng giải thích:
“Người ta đã lâu không gặp Ngự Kiếm ca ca thôi.”
Mạc Nguyên Thiến bị bỏ quên đứng một bên hứng thú xem kịch, người
sáng suốt vừa nhìn cũng biết cô nương này ái mộ Thượng Quan Ngự Kiếm,
chỉ là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình a.
Khá lắm hoa rơi nước chảy! Không được, nàng muốn cười.
Đang lúc nàng nhịn vất vả, Thượng Quan Ngự Kiếm lúc này cũng quay đầu trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt kia rõ ràng muốn nói, vẫn là
câu kia: An phận một chút.
Mạc Nguyên Thiến tức giận đáp trả hắn một cái xem thường.
“Ngự Kiếm ca ca?” Hai người mắt đi mày lại làm cho Tống Ấu Ba nhíu
mi, thế này mới chú ý tới trong phòng còn có người khác! Nàng càng nhìn
gương mặt kia, trong lòng càng sợ hãi, nàng luôn tin tưởng vào dung mạo
của mình, nhưng với nữ nhân trước mặt này, nàng lại bắt đầu lo lắng.
Nàng là ai? Tại sao lại ở đây? Nàng chắc không phải là đến cùng Ngự
Kiếm ca ca chứ? Bọn họ có quan hệ gì? Ngự Kiếm ca ca chưa bao giờ cho
người khác đi cùng mình.
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Tống Ấu Ba, làm cho ánh mắt nàng
càng tối tăm, Mạc Nguyên Thiến chú ý thấy, lại đáp nàng tươi cười hữu
hảo kiều mị mười phần.
Nhưng, tươi cười này trong mắt Tống Ấu Ba, hàm xúc ý tứ mười phần là thị uy.
“Gia gia, vị cô nương này là?” Nàng chuyển hướng hỏi Tống Tam Lãng.
“Đây là đệ tử của Mộ Dương bá bá con, Phong cô nương.” Tống Tam Lãng không để ý cười, giải thích nghi hoặc của cháu gái.
“Mộ Dương bá bá? Ông ấy đã xuất hiện?” Chuyện liên quan đến Thượng
Quan Ngự Kiếm cùng Minh Hà trang đối với Tống Ấu Ba không xa lạ, đương
nhiên cũng nghe qua hai mươi ba năm trước Thượng Quan Mộ Dương trốn đi
sau đó không còn tin tức.
“Không có, bất quá Phong cô nương nói hắn sẽ xuất hiện trước khi đại
hội diễn ra.” Tống Tam Lãng hướng về Mạc Nguyên Thến. “Ta nói cô bé con
này, tên của con rốt cuộc là gì a? Cứ gọi con là cô nương cô nương, rất
phiền toái.”
Một chút ý cười hiện lên, ánh sáng diễm lệ bắn ra bốn phía, Mạc
Nguyên Thiến càng ngày càng thích ở chung với lão tiền bối này. Kêu cô
nương cô nương không chỉ phiền toái, lại là “Điên” cô nương, thật sự là
xiếc nhàm chán.
Buồn cười liếc mắt nhìn Thượng Quan Ngự Kiếm, âm thầm giễu cợt trò hài của hắn cứ như vậy mà bị phá giải.
“Hay là con cũng thích mọi người gọi con là Phong cô nương?” Thấy nàng không trả lời, Tống Tam Lãng trêu ghẹo nói.
“Đương nhiên không phải, như vậy rất khách khí.” Kỳ thật nàng trong
lòng cũng trống rỗng, lại không thể nói tên mình, thì gọi nàng là gì?
“Tiểu Thiến, con gọi là Phong Tiểu Thiến.”
Bên phải truyền đến ánh mắt mãnh liệt, Mạc Nguyên Thiến càng cười càng ngọt.
Cũng không phải là nàng cố ý làm nha, rõ ràng là hắn khởi đầu, nói
nàng họ Phong gì đó, nàng chẳng qua là làm theo lời hắn thôi, dù sao hắn cũng không biết.
“Sư muội.” âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng gọi nàng, nghe thật cứng ngắc nhưng thật ra cũng rất lọt tai.
“Chuyện gì nha, sư huynh?” Cho nên đáp lại hắn cũng thực thuận miệng.
“Sư huynh đến giờ phút này, mới biết khuê danh của muội.” Nhưng hắn
thực hoài nghi, đó là tên thật của nàng, thấy cặp mắt không an phận kia, bỏ qua cũng rất tự nhiên.
“Do sư huynh là không để ý đến ta thì có.” Nàng giả vờ thở dài: “Ta muốn tìm thời gian, sư huynh muội chúng ta tâm sự a.”
Nhìn hai người có qua có lại, Tống Ấu Ba tức giận, tất cả đều hướng
đến nữ tử kia, Ngự Kiếm ca ca cư nhiên để ý đến khuê danh của cô ta.
“Mộ Dương bá bá khi nào thì thu nữ đồ đệ a? Phong tỷ tỷ, tỷ thật sự
là có phúc khí tốt, cư nhiên có thể bái Mộ Dương bá bá làm sư phụ.” Nàng nhìn trên nhìn dưới, nhưng xem đến cỡ nào cũng vẫn thấy “Phong Tiểu
Thiến” không vừa mắt. Hơn nữa ánh mắt kia, nhìn Ngự Kiếm ca ca không
biết xấu hổ, rõ ràng là muốn câu dẫn, không có ý tốt.
“Đúng vậy, là ta tốt phúc, thực tốt.” May mắn có di nương, bái sư không hề khó.
“Không biết Phong tỷ tỷ nhân duyên như thế nào, có thể gặp được Mộ
Dương bá bá a?” Tống Ấu Ba hỏi điều mà trong lòng mọi người muốn biết.
Người giang hồ đều biết, đệ tử Minh Hà trang mặc dù nhiều, nhưng hầu
như đều là không phải môn hạ chính thức, mà võ học chính tông đều truyền cho con cháu, rất nhiều người muốn bái sư người họ Thượng Quan, nhưng
cơ hội khó lại càng khó. Giống như phụ thân Thượng Quan Ngự Kiếm, chỉ
nhận Thượng Quan Ngự Kiếm cùng một người khác họ làm đồ đệ.
Hiện tại lại có người lai lịch không rõ tự xưng là đệ tử của Thượng
Quan Mộ Dương, khiến người khác không khỏi tò mò nàng dùng cách nào làm
cho Thượng Quan Mộ Dương gật đầu đồng ý.
“Này a......” Mạc Nguyên Thiến chỉ có thể cười, khó có thể nói do
mình có di nương đi. “Khi còn nhỏ nghịch ngợm, cùng bạn chạy ra ngoài
thành du ngoạn, để cho người xấu theo dõi, may mà sư phụ xuất hiện kịp
lúc, mạng nhỏ này mới được bảo toàn.”
Chuyện này cũng không phải nói đùa, lúc trước nàng thật sự là gặp sư phụ như vậy.
“Phải không? Chỉ như vậy mà Mộ Dương bá bá thu ngươi làm đồ nhi sao?” Tống Ấu Ba không tin, nào có dễ dàng như vậy, nếu dễ như vậy, giang hồ
hẳn là có một đống người sư đồ Minh Hà trang.
“Ta cùng sư phụ quen biết như vậy, về phần bái sư, đương nhiên là ta
phải bỏ hết công sức a, còn nữa chắc do sư phụ thấy ta lanh lợi nhu
thuận, cho nên liền đồng ý.” Nàng thiếp vàng lên mặt mình mà không biết
thẹn.
“Mộ Dương làm việc tùy ý, thật là có khả năng như vậy.” Tống Tam Lãng cười cười.“Vậy trừ con ra, còn có huynh đệ đồng môn nào không?”
“Có a, còn có một vị sư huynh.” Đó là huynh trưởng của nàng.
Nghe thấy hai chữ sư huynh, Thượng Quan Ngự Kiếm khẽ nâng mắt, không lên tiếng di chuyển tầm nhìn.
“Phải không? Vậy tại sao người ấy không đồng hành với con?” Tống Tam
Lãng hơi nhíu mi, một cô gái nhỏ bé một mình hành tẩu bên ngoài, thật sự là rất nguy hiểm.
“Ác, chúng con không thân lắm, cho nên mỗi người đi một đường.” Trong mắt đại ca nàng chỉ có một mình Nhạc Nhạn, đâu thèm muội muội này, cho
dù hắn có lòng quan tâm, nàng cũng không muốn bị hắn quản – Ai biết ngày nào đó sẽ bị hắn bán đi.
Không đúng, nghiêm khắc mà nói, nàng đã sớm bị bán! Bán cho Tướng gia đương triều, chẳng qua nàng nhẫn tâm đem thị nữ thân cận làm thế thân
thôi.
“Phải không? Con sống một mình à? Như vậy rất nguy hiểm.” Biểu tình
của Tống Tam Lãng không đồng ý, “Sư phụ không ở bên cạnh, làm thân sư
huynh vốn nên chăm sóc sư muội a!”
“Nói rất đúng.” Mạc Nguyên Thiến cố ý nhìn nam nhân trầm mặc một bên, nửa thật nửa giả cười duyên nói: “May mà trước đó vài ngày đi trên
đường gặp được Ngự Kiếm sư huynh, huynh ấy nhận ra võ công của con, biết thân phận của con, lập tức bỏ qua đàm tiếu đem con chiếu cố, để con
không gặp phải phiền toái.”
“Muội là sư muội của ta, cũng là ái đồ của bá phụ, ta đương nhiên
không thể bỏ mặt muội.” Thượng Quan Ngự Kiếm thần sắc không đổi, nói ra
những lời khiến cho Mạc Nguyên Thiến âm thầm cắn răng, còn lại Tống Ấu
Ba nãy giờ vẫn âm thầm quan sát hai người sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Không thích hợp, chuyện này tuyệt đối không thích hợp.
Từ nhỏ, ánh mắt của nàng vẫn luôn dõi theo Ngự Kiếm ca ca, đối với
tính tình lãnh đạm của hắn cũng hiểu ít nhiều, hắn không phải thiện
lương, dễ gần đến tùy tiện nhận sư muội trên đường như vậy. Hơn nữa ánh
mắt hắn nhìn nữ nhân kia không bình thường! Thực không bình thường!
Nàng thân là nữ nhi, đố kị nhìn Thượng Quan Ngự Kiếm lộ ra tươi cười với Mạc Nguyên Thiến, trong lòng tức giận mãnh liệt.
Không được, Ngự Kiếm ca ca sẽ bị cướp đi.
Nàng không cho phép, tuyệt đối không cho phép.
Mạc Nguyên Thiến ở Lục Ba sơn trang tùy ý vui chơi, càng ngày càng
thấy có sư phụ cùng sư huynh thanh danh vang dội, thật là không có
chuyện nào tốt hơn.
Có lẽ nể mặt Thượng Quan Mộ Dương, cũng có thể vì nàng là do Thượng
Quan Ngự Kiếm dẫn đến. Người trong Lục Ba sơn trang đối với nàng khách
khí vô cùng, cơ hồ là muốn như thế nào thì liền như thế ấy, không ai
ngăn cản nàng, chỉ biết cố gắng chiều theo nàng.
Mà Tống Tam Lãng tuy rằng thoái ẩn giang hồ, nhưng trên giang hồ vẫn
là trang chủ đương nhiệm của Lục Ba sơn trang, trong trang hoàn không
giống với Mạc phủ đơn thuần, ngay cả gia nhân, cũng có võ công cao thâm.
Đây mới là giấc mộng trong cuộc sống của nàng a.
Mạc Nguyên Thiến thở sâu -- Ngay cả hô hấp đều tràn đầy hương vị giang hồ a.
Cai ngục của nàng sáng sớm đã nhốt mình trong phòng nghị sự, nghe nói là ở cùng chưởng môn nhân của Lục Ba sơn trang, cũng chính là con của
Tống Tam Lãng nói chuyện, nàng tuy rằng rất muốn nghe, nhưng bên ngoài
cũng có nhiều trò chơi thú vị. Dù sao theo lệ của Kiếm Thánh, nàng tin
chắc Lục Ba sơn trang không phải là nơi đặt chân cuối cùng, muốn nghe
được chuyện của võ lâm, đây là cơ hội.
Cho nên hắn cũng thực tùy hứng chạy xung quanh, thấy bọn người hầu
luyện võ, cũng múa binh khí cho mọi người mở rộng tầm nhìn, đến khi thời gian gần hết, mới quay về chỗ ở.
Đi qua hành lang gấp khúc, mội gã nam tử đi tới, khi nhìn thấy nàng, bỗng nhiên dừng lại.
Mạc Nguyên Thiến cảm giác ánh mắt hắn đánh giá mình, nhưng cũng không khiến người ta khó chịu, nàng cũng thuận thế đánh giá đối phương, trang phục màu lam, bên hông đeo kiếm, nói vậy cũng là người giang hồ. Phía
dưới mày rậm là đôi mắt chính trực, xem ra rất quân tử…..Ngô, bộ dạng
hắn nhìn có chút quen mắt.
Đang lúc nàng còn muốn suy nghĩ nhìn hắn giống ai, nam tử sang sảng
cười lớn, cất bước dài hướng nàng đi tới, dừng lại trước mặt nàng.
“Ngươi chính là vị sư muội Ngự Kiếm mang đến.” Tống Nguyên Ngọc nhận
được tin tức Thượng Quan Ngự Kiếm liền vội vàng trở về, thật không nghĩ
sẽ gặp được tiểu sư muội làm cho cả trang đều nói đến này.
“A, ngươi nhất định là thiếu trang chủ.” Nàng biết được hắn giống ai
rồi, bộ dáng Tống Nguyên Ngọc cùng phụ thân chỉ có năm phần giống nhau,
lại cực kỳ giống gia gia Tống Tam Lãng.
“Tống Nguyên Ngọc, là tên của ta.” Họ tự giới thiệu, dũng cảm vứt bỏ
chuyện xưng hô nho nhã. Hơn nữa nếu nàng là đệ tử Mộ Dương bá bá, thì
quan hệ với nhà mình cũng không phải là người ngoài, không có gì phải
ngại.
“Nguyên Ngọc đại ca.” Mạc Nguyên Thiến không tranh luận, Tống Nguyên
Ngọc này tính tình thẳng thắn làm cho nàng rất thích, gọi hắn là đại ca
cũng không sai.
Tống Nguyên Ngọc nhìn mỹ mạo kinh người của nàng, không khó để hiểu
vì sao gia nhân lại náo loạn như vậy! Thì ra không phải hắn không biết
quản thúc, mà là người trước mắt thật sự làm cho người ta khó mà bình
tâm được.
“Nghe nói các ngươi ngày hôm qua mới đến đây , ở đã quen chưa?” Tống
Nguyên Ngọc nghe nói, sư muội này lúc trước là người lưu lạc giang hồ,
một cô nương khẳng định chịu không ít đau khổ. Nghĩ thế, tấm lòng chính
nghĩa cùng tâm tính thiện lương mạnh mẽ xuất hiện, chứ đừng nói nàng đã
gọi hắn một tiếng đại ca, không chiếu cố nàng thật tốt sao được, “Nếu
thiếu cái gì cứ nói, đừng khách khí.”
“Cám ơn Nguyên Ngọc đại ca.” Mạc Nguyên Thiến không nhăn nhó chút nào, tuyệt không khách khí với hắn.
Hai người nhìn nhau cười, mà nàng tươi cười diễm lệ mê người, vừa lúc rơi vào mắt một nam nhân khác.
“Ngự Kiếm!” Tống Nguyên Ngọc gọi to, nhìn người cách đó không xa. “Ngươi thật là, đến cũng không nói trước một tiếng.”
Thân hình to lớn xẹt qua nàng, Mạc Nguyên Thiến kinh ngạc xoay người, liền thấy Tống Nguyên Ngọc xuất chiêu về phía Thượng Quan Ngự Kiếm, tư
thế lớn mạnh không lưu tình chút nào.
Mạc Nguyên Thiến kinh ngạc, đã biết đây là phương thức chào hỏi của
bọn họ, bởi vì chiêu thức của Tống Nguyên Ngọc tuy rằng mạnh mẽ, nhưng
khuôn mặt kia vẫn tràn đầy ý cười.
Thượng Quan Ngự Kiếm tựa hồ cũng sớm quen hình thức này, một tay tiếp chiêu, giữ một tay.
Cao thủ so chiêu, Mạc Nguyên Thiến vẻ mặt toát ra niềm vui nho nhỏ,
cẩn thận nhìn hai người có qua có lại ngươi đánh ta đỡ, quyền khí chưởng phong chiêu chiêu tinh diệu, làm cho nàng thực sự mở rộng tầm nhìn.
“Đủ.” Thượng Quan Ngự Kiếm thản nhiên xuất ba phần lực, đem Tống Nguyên Ngọc đánh văng ra, thu chiêu đứng yên.
Tống Nguyên Ngọc cũng thuận thế dừng lại, lơ đễnh hướng trên vai hắn vỗ. “Công lực của ngươi lại tiến bộ .”
“Ngươi cũng vậy.” Thượng Quan Ngự Kiếm nhếch môi, xem như đáp lại.
Cho dù trải qua trận so chiêu kịch liệt vừa rồi, vẻ mặt vẫn nhàn nhã
lạnh nhạt, chỉ là cũng không bình thản bởi chứng kiến cảnh vừa rồi.
“Gặp qua sư muội ta ?” Nhớ tới bộ dáng hai người hòa hợp vừa rồi, chẳng qua trong lòng hắn có một trận không thoải mái.
“Đúng vậy, thật sự là mỹ nhân.” Tống Nguyên Ngọc không nhận thấy hắn
có điểm kì lạ, trước mặt hắn khen: “Cũng khó trách người trong trang để ý nàng như vậy. Tiểu tử ngươi thật sự là may mắn, cư nhiên có thể nhặt
được sư muội như vậy.” Nói xong không quên đấm một cái vào ngực hắn.
Từ nhỏ đến giờ tên này luôn gặp vận may, chuyện gì cũng để cho hắn hạnh ngộ trước.
“Phải không?” Thượng Quan Ngự Kiếm chuyển hướng sang Mạc Nguyên
Thiến, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nghe như bình tĩnh vô sự,
nhưng nghe kĩ có thể thấy có chút căng thẳng: “Sư muội cùng Nguyên Ngọc
tán gẫu chuyện gì?”
Thanh âm kêu sư muội kia, làm cho lông tơ Mạc Nguyên Thiến dựng đứng.
“Nguyên Ngọc đại ca tính tình hào sảng, nói chuyện thật vui.” Nàng
cảm thấy hắn âm dương quái khí, lại nói không ra quái ở chỗ nào, nàng
cùng Tống Nguyên Ngọc cũng mới gặp mặt không đến một khắc, hắn hỏi cái
này muốn nàng trả lời như thế nào? Đành phải chọn cái đáp án an toàn.
“Ừm.”
Mạc Nguyên Thiến bị hắn nhìn trong lòng sợ hãi, giống như con mồi sắp chết, không thể động đậy.
“Nguyên Ngọc, Tống bá bá nói có việc tìm ngươi.” Ánh mắt Thượng Quan
Ngự Kiếm nhìn nàng chằm chằm, nhưng lời thì rõ rang chuyển về hướng của
Tóng Nguyên Ngọc.
“Phải không? Vậy phải đi nhanh, nếu không lại để cho ông ấy chờ lâu.” Tống Nguyên Ngọc không phát giác khác thường, xoay người liền hướng thư phòng của phụ thân bước đi, nửa đường dường như nhớ ra cái gì, quay đầu lại: “Buổi tối chúng ta tâm sự sau.”
Thượng Quan Ngự Kiếm gật đầu xem như đồng ý, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi Mạc Nguyên Thiến.
“Tốt lắm, rốt cuộc là làm sao vậy?” Mạc Nguyên Thiến thấy người nào
đó đang nhìn mình mà không nói gì, hắn còn tiếp tục như vậy, nàng mãnh
liệt hoài nghi chính mình sẽ trở thành người chết đầu tiên bằng mắt hắn. “Ngươi tại sao lại âm dương quái khí hỏi vấn đề kì lạ? Ta có chỗ nào
không thích hợp?”
Không phải là muốn nói nàng an phận nữa chứ? Có trời biết rõ ràng
nàng rất an phận, hắn nói đừng làm loạn Lục Ba sơn trang, nàng rất nể
tình ở trong trang chơi một ngày a. Phiền toái gì cũng không chọc vào,
cùng với sự nghiệp to lớn trong Cẩm Tú thành kém hơn rất nhiều, hắn còn
bất mãn cái gì.
Thượng Quan Ngự Kiếm vẫn không mở miệng, trong đầu suy nghĩ dị thường lung tung, hắn cần một chút thời gian......
“Uy, tại sao lại không nói chuyện a.” Mạc Nguyên Thiến nhíu mày, tính nhẫn nại mất hết,“Ngươi cứ tiếp tục đứng ở đây đi, ta không phụng bồi.”
Nàng mới xoay người đi, Thượng Quan Ngự Kiếm đã ra tay trước.
Bên hông bị bắt về, cơ thể dựa vào thân hình tráng kiện. Mạc Nguyên
Thiến tức giận ngẩng đầu muốn hỏi hắn đến tột cùng muốn như thế nào, lại chỉ thấy được ánh mắt thâm sâu như biển của hắn, vẫn đang nhìn nàng.
Chỉ nhìn nàng.
Nháy mắt, hắn hôn nàng.