Người Kể Chuyện

Chương 13: Chương 13: Kẻ Lạ Mặt




11. Kẻ lạ mặt

Cúc và Vi nhìn nhau, ngoài sự im lặng tuyệt đối, bọn họ chẳng thể nói được gì. Cúc và Vi có thể nhìn thấy sự bất an và lo sợ trong ánh mắt đối phương. Càng sợ hãi hơn, khi bất giác cả hai đều cùng liên hệ sự việc này với cái chết của Thiên. Bọn họ có nên báo cảnh sát không? Nếu làm vậy, bọn họ liệu có gặp rắc rối không. Những sự kiện được một sợi dây mơ hồ liên kết với nhau, thế nhưng Cúc có cố cách mấy cũng không thể túm được sợi dây đó. Cúc ngó ra ngoài khung cửa sổ tối đen kia, cảm giác như có ai đó, hoặc thứ gì đó, đang dõi theo mình.

Bọn họ quyết định không nói gì với đối phương mà đi ngủ. Cúc nhìn đồng hồ chỉ mới điểm chín giờ kém năm, nhắm mắt lại.

Vi trăn trở lăn người. Vi muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô lại sợ biết được sự thật. Nó, giống như một đường hầm tối tăm vậy. Biết rõ phía bên kia là ánh sáng. muốn biết được chiếc hầm này dẫn tới đâu. Nhưng lại sợ bị bóng tối trong đường hầm nuốt chửng.

Cô biết tất cả mọi chuyện đều bắt đầu sau thí nghiệm kia. Nhưng cô lại không thể, cũng không dám tìm xem chuyện gì xảy ra lúc đó. Cô kéo mền xuống, sau, như nhớ ra việc gì, cô vội chùm mền lên. Cảm giác sợ hãi chạy dọc sống lưng cô. Sau khi trấn an bản thân, cô khẽ kéo chiếc mền xuống, lộ ra một khe nhỏ.

Trên trần phòng, Cúc đang treo ngược mình. Cúc như một pho tượng, bị đính chặt trên trần phòng. Đôi chân như bị hàng ngàn cây đinh, đính chặt vào nóc. Mái tóc ngắn, vì bị lộn ngược mà rủ xuống. Mắt mở trắng dã, do vì mở một thời gian khá lâu mà hằn lên những rằn đỏ. Chiếc miệng toe toét cười, đến nỗi từng khớp cơ bị ép chặt mà gồ lên trông thấy. Vi nhìn bộ dáng quái đản đó, đã bao nhiêu lần cô muốn nói tình trạng của Cúc cho mẹ Cúc nghe , nhưng lại không dám. Cô sợ bị mắng, hoặc bị truy hỏi. Vi khẽ chùm chăn che kín đầu, so với ngày đầu nhìn thấy, bây giờ cô đã bình tĩnh hơn rồi. Cô nhắm mắt lại, mà không biết rằng, Cúc đang treo trên cao kia, chầm chậm quay đầu nhìn cô.

Một tuần sau đó, Khang dọn đi. Cậu ấy dọn đi đột ngột, không lời từ biệt. để đến một hôm, Vi gõ cửa muốn mời Khang ăn cơm, thì mới biết cậu ấy đi rồi. Bọn họ là bạn hồi cấp ba, số điện thoại của Khang cô vẫn giữ. Thế nhưng không biết bao nhiêu lần máy lên, lại không dám ấn nút gọi.

Thời gian cứ thế trôi qua, bọn họ bận rộn với những kì thi, với những bài luận. Một buổi chiều không quá lạnh, Cúc và Vi dừng lại ở hồ bơi. Khi nhẹ nhàng thả mình trong nước, Cúc tận hưởng cảm giác nhẹ nhàng khoang khoái này mình gần như đã quên mất rồi. Cơ thể bồng bềnh trôi nổi giúp đầu óc cô thư giản và tạm thời quên đi những thảm kịch xảy ra gần đây. Hồ bơi buổi xế chiều rất vắng. Bọn họ thỏa sức tận hưỡng không gian yên tĩnh mà không sợ bị ai quấy rầy.

Khoảng hơn một tiếng sau, Cúc thấy hơi mệt nên đi tắm rửa trước. Khi tiến vào phòng thay độ, cảm giác tĩnh lặng quá độ khiến Cúc có chút giậc mình. Cúc lấy lại hơi thở, từ từ tiến vào phòng tắm. Phòng tắm được ngăn cách ra từng phòng nhỏ bởi một vách ngăn, bên ngoài là một tấm màn kéo. Cúc đi vào căn phòng trong cùng, xả nước. Cúc nhanh chóng gội rửa vì cô không muốn ở trong này quá lâu. Cảm giác tĩnh lặng tróng trải khiến Cúc có chút không quen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.