Oi bức, ẩm ướt, là hai từ để khái quát về nơi cô đang đứng. Con đường lổm chỗm được phủ bởi những viên đá nhỏ. Mùa mưa đến, nơi này sẽ vô
cùng lầy lội, mùa hè, những viên đá này có thể nướng bỏng chân. Cô nhìn
căn nhà nhỏ lập xập vặn vẹo được dựng lên từ bốn bức tường sơn vôi cùng
mái tôn xập xệ trước mặt. Bây giờ có lẽ là một đêm mùa hè, sự oi bức ẩm
thấp từ mùi đất cùng âm thanh lách tách từ mái tôn vẫn văng vẳng trong
không trung. Cô lẳng lặng nhìn khu xóm hiu quạnh, rải rác những ruộng
rau muống ngập rác và chuột cống, chiếc cột điện trơ trọi lẻ loi chiếu
sáng nơi đầu ngõ. Những khung cảnh quen thuộc, những xúc cảm quen thuộc
đưa những ký ức ngày bé tràn về. Cô nhắm mắt lại, tiếng lách xách cùng
giọng rao “hũ tiếu gõ” đến khàn cổ của một cậu bé trên chiếc xe đạp xộc
xệch, tồi tàn gần như muốn rớt ra từng mảnh lướt qua cô. Đêm rất khuya,
đường vắng lạnh, cả tiếng gió cũng trở nên nhẹ lại tạo nên những khúc
hát ru ngọt ngào. Chiếc xe mất hút sau chỗ ngoặc, chìm vào trong đêm.
Chiếc cột điện xơ xác khẽ chớp. Cô cười thầm, cô vẫn còn nhớ khi còn bé, cứ vài tháng ba cô lại phải giúp bác tổ trưởng lắp lại bóng đèn. Nếu
không thì khu xóm vốn u ám này càng trở nên u tịch. Cô khẽ đếm, “một,
hai, ba.” Bóng đèn run run, chớp tắt lại vụt sáng. Cô còn nhớ, ngày bé,
những đứa trẻ trong xóm vẫn hay ngồi dưới cây cột điện, cá cược với nhau về trò này. Tất nhiên, cô luôn là người thắng. Cô lại khẽ đếm, “một hai ba,“. Khi từ ba vừa kết thúc, như dự đoán, bóng đèn vụt tắt. Nhưng là
trong cái chớp tắt ngắn ngủi đó, cô dường như nhìn thấy thứ gì dưới cột
điện. Thứ cảm giác mông lung khiến cô hốt hoảng, một cơn gió se lạnh
thổi qua khiến cô rùng mình, cô cảm nhận được vòng tay mình vô thức siết lại chặt hơn. Trong đầu cô trỗi lên một ý nghĩ. Phải chăng thứ đó đã
biến mất hay nó vẫn ở đó, hòa vào luồn sáng trắng đến nhức mắt, lẳng
lặng nhìn cô.
Người ta nói, sự tò mò thường giết chết
con mèo. Tự dưng trong hoàn cảnh này, cô lại nhớ tới câu nói đó. Cô có
phải là con mèo đó không?
Cô lại hít một hơi, mùi đất xông lên thật không dễ chịu. “Một, hai, ba.” – Cô thầm đếm. Chiếc cột điện vẫn tỏa
sáng mà không vụt tắt như hai lần trước. Cô nhìn chằm chằm vào nó, vài
phút lặng lẽ trôi, cuối cùng cô kết luận, có lẽ chỉ là mình nhìn nhầm
thôi.
Cô quyết định bước vào căn nhà trước mặt.
Bài trí quen thuộc khiến trái tim cô nảy
lên vì xúc động. Chiếc tivi hộp với vài nút bấm đang rè rè phát một bài
hát xưa cũ. Chiếc tủ bằng gỗ được chính ba cô đóng, ngăn cách phòng
khách và phòng ngủ. Chiếc đèn neon chớp tắt không đủ chiếu sáng cả một
căn phòng chỉ vài chục mét vuông. Dưới ánh đèn lập lòe ấy, ba cô của
mười mấy năm về trước đang cần mẫn may gia công từng chiếc túi xách. Mẹ
cô đang bận rộn ẵm đứa em vẫn còn bú sữa, dọn dẹp khắp nhà. Chiếc đàn
piano đồ chơi bị cô nóng nảy đập mạnh, hòa với bản nhạc xập xình tạo nên mớ âm thanh hỗn độn. Cô nghe tiếng mẹ cô càu nhàu, sau đó vỗ vào mông
cô, bắt cô đi ngủ. Tiếng chó inh ỏi sủa của con Milu từ ngoài cổng.
Những âm thanh hỗn loạn, chói tai nhưng cũng dịêu kỳ này khiến trái tim
cô nức nở đập.
Trong lúc bị nhấn chìm trong mớ cảm xúc
hỗn độn, cô cảm thấy có thứ gì chạm vào chân. Cô cúi xuống, con Milu với bộ lông xù dính bệt nhìn cô. Đôi mắt tròn xoe chăm chú, chiếc đuôi
không ngừng vỗ, quấn lấy chân cô. Cô giật mình nhìn nó. Con chó này
chẳng phải vẫn thường bị gia đình cô gọi là Milu già lẩm cẩm vì nó không ngừng sủa bậy sao. Thế nào mà nó có thể... Không hiểu sao, cô có chút
rùng mình hơn là hứng thú.
Đang mải mê nghĩ, con Milu đột nhiên nhảy cổm trước mặt cô, sủa ẩm lên. Hàm răng sắc nhọn nhe ra, nó nhìn cô dữ
tơn như muốn lao vào cắn xé cô vậy. Cô sợ hãi lùi về phía sau. Cùng lúc
đó, mẹ cô vội lấy cây roi quất vào mông con Milu để cho nó ngừng sủa.
”Con chó ngu này, có im cho hàng xóm
ngủ!!” - Mẹ cô tức giận gắt lên nhưng vẫn không thể dừng được con Milu
đang sủa om sòm. Cô sợ hãi nhìn nó, chỉ lo một chút lơ là, nó sẽ nhảy
vào cắn lấy cô. Thể nhưng cô chợt nhận ra, con Milu không sủa cô, nó
dường như đang sủa thứ sau lưng cô. Cả người cô lạnh ngắt, cô vội quay
ra phía sau.
Cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.