Đêm đã
khuya, Liễu Thủy gối đầu trên gối, thân mình lăn qua lộn lại không ngủ được.
Nghĩ tới trò chơi, nghĩ tới người trong trò chơi, nghĩ tới thân ảnh màu đỏ nhảy
qua nhảy lại, hoạt bát hân hoan. Bỉ Ngạn… Ngươi, hiện tại cũng nghĩ tới ta sao?
Giống như ta vậy sao…
Ngày
mai, liền phải lên đường tới trường, hơn một tuần lễ, không thể lại đi vào
“Nguyệt Quang lưu vực”, không thể ở bên cạnh ngươi, ngươi sẽ giống như ta bây
giờ bỏ không bỏ được sao, sẽ sao… Bỉ Ngạn…
Lăn qua
lộn lại, mịt mờ mịt mờ, lúc tỉnh lúc ngủ, nên làm cái gì bây giờ, còn chưa rời
đi, đã bắt đầu tưởng niệm.
“Ta gặp
người sẽ thế nào nói chuyện
Ta chờ
người hắn ở tương lai rất xa
Ta nghe
thấy tiếng gió từ đường hầm đầy biển người
Ta xếp
hàng chờ vé số
Trơi
mây chạng vạng ngoài cửa sổ xe
Tương
lai có một người đang chờ
Nhìn
trái nhìn phải
…”
Ca sĩ:
Tôn Yến Tư Ca khúc: Gặp
Tiếng
ca duyên dáng trong đêm vang lên có vẻ phá lệ thanh lãnh, êm tai. Chuông điện
thoại vang lên, suy nghĩ từ trong mông lung được kéo lại, say đắm trong tiếng
nhạc không nghĩ tới việc đi nghe điện thoại, để nó tiếp tục phát nhạc đi. Ca
khúc của Yến Tư, bất cứ lúc nào cũng khiến cho người ta có được một loại bình
tĩnh, một loại yên bình, còn có một chút đạm đạm sầu não thoáng qua, Tiếng ca
dần dần nhỏ lại, sau đó dừng lại. Đêm, thực dài.
Ngủ đi.
“Đông
đông đông…” Ôm gối tiếp tục ngủ, không nghe thấy, ta cái gì cũng không nghe
thấy.
“Đông
đông đông đông thùng thùng…” Vẫn còn tiếp tục. Mông bị dính trên giường quay
cuồng, không dựng lên chính là không dựng lên, không nghe thấy chính là cái gì
cũng không nghe thấy, tự thôi miên chính mình…
“Đông
đông đông thùng thùng... Thủy Thủy, con gái ngoan, mau rời giường… Còn phải đón
xe đâu, rời giường.” Liễu mẹ bên này cũng rất vô lại, đều không muốn quầy rầy
giấc ngủ của con gái ngoan Thủy Thủy nhà mình, nhưng là thời gian không có đợi
ai, nếu không rời giường khả năng sẽ không đón được xe tới trường.
Không
rời giường không rời giường, mới ngủ một lúc còn ngủ chưa có đủ, kiên quyết
không rời giường…
… Đón
xe?
Đến
trường!!!!!
Thủy
Thủy một phen xốc lên chăn mềm nhảy lên, quên mất quên mất, thảm thảm. Mải nghĩ tới xú tiểu tử Bỉ Ngạn kia đến bốn giờ sáng
mới nhập mộng, đêm chuyện quan trọng như vậy quên mất. Đồng hồ báo thức đâu,
đồng hồ báo thức đâu, một tay nhấc đồng hồ báo thức ở đầu giường lên xem, 9h20,
10h có xe, hoàn hảo, đi nhanh còn kịp. Thở dài nhẹ nhõm, vốn tính trước khi đi
quay lại trò chơi xem một chút, xem chừng là không còn thời gian, nên rời
giường. Một cước đá văng tấm chăn mềm mại, một ngày mới bắt đầu! Học học kỳ mới
cũng sắp bắt đầu a a a a a a!!!!!
Cực kỳ
không muốn tạm biệt Liễu ba Liễu mẹ, bước lên xe lửa đến trường học tại thành
phố A, sau một trận rối loạn, rốt cục an toàn
thư thư phục phục nằm tại trên xe. Người này khi an ổn, suy nghĩ liền trong mơ
hồ bay bổng, liền lại nghĩ đến người ở bên trong trò chơi. Ha ha, khóe miệng
không chút nào che giấu nhếch lên, tưởng niệm một người, có những khi cũng là
hạnh phúc.
Trong
xe có điểm an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe ma sát trên đường day, cảnh vật
bên ngoài vụt nhanh tới mức không có nhìn rõ cảnh vật đã trôi qua, vô hạn rõ
ràng nhưng lại thoáng mê man. Giọng ca của Yến Tư lẳng lặng vang lên trong toa
xe yên tĩnh, êm tai như thế.
“Quên
Em
không chút nào cố gắng khiến bản thân quên đi
Một
chút nhật kí cất chứa kí ức đã qua
Cô đơn
trong suy nghĩ trở nên rất lâu dài
Nhớ
Em
không có tận lực để bản thân không nhớ
Yên
lặng vẽ lên hình bóng
Em học
kiên cường
Kiên
cường đến không suy không nghĩ
Học
quên đi
Vẫn là
sợ hãi những đêm dài yên tĩnh nhớ đến anh
Vẫn sợ
hãi khi lơ đãng nghe thấy tin tức của anh
Song
khi tình yêu đã lắng đọng lại quá sâu đậm
Khi có
được cũng là khi mất đi
Liền
dũng cảm buông tha
Vẫn là
sợ hãi một người liền rất khó quên
Vẫn là
sợ hãi đột nhiên tình nguyện lúc trước không có quyết định
Song
khi kết thúc của tình yêu là lời nói chia tay
Em sẽ
vẫn như vậy tin tưởng
Buông
tay”
Ca sĩ:
Tôn Yến Tư Ca khúc: Sợ hãi
Vô luận
ra sao, nghe giọng ca của nàng luôn mang theo đạm đạm vui vẻ, đạm đạm mỉm cười.
Rất đặc biệt đâu, Yến Tư… Khoan đã!!!!!! Ca khúc của Yến Tư, tiếng chuông, đêm
qua!...
Mở ra
túi đồ hỗn độn tìm chiếc điện thoại không biết lưu lạc ở phương nào, giấu đến
nghiêm nghiêm thực thực, trước hãn một câu, trước sau tìm ba phút.
Thủy
Thủy a, cái túi của ngươi có phải hay không cũng quá đông tây hỗn loạn phải hảo
hảo thu dọn, phải hảo hảo dọn dẹp một chút a a?? Hôm nay đi quá vội vàng liền
không nhìn qua trực tiếp ném vào túi liền không lo không quản, mở ra điện thoại
di động xem một chút, quả nhiên… tối hôm qua không phải một giấc mộng. Bạn có
một cuộc điện thoại chưa nhận. Mở ra, dãy số xa lạ, trên đó có một cái tên kỳ
quái. Nhìn thời gian một chút, 2h đêm…. Này ai ăn no rỗi việc không có việc gì
làm nửa đêm quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, hoàn hảo tối hôm qua thời điểm đó
đã ngủ. Thủy Thủy vui mừng. Thủy Thủy a, 2h đêm còn không ngủ thực rất vinh
quang sao? 囧
Tính
một chút, không tiếp liền không tiếp, có chuyện lại gọi tới sau. Tùy tiện, liền
đem khúc nhạc đệm này ném qua sau đầu. Lí Giai, Lục Ái Manh, Bạch Thấm Tình,
các huynh đệ tỷ muội trong phòng thân ái, Liễu Thủy sắp trở về, mau mau nghênh
đón đi. Hắc hắc…
Cái gọi
là huynh đệ, chính là đám người thời gian cơm trưa ngươi chơi game không rảnh
liền giúp ngươi mua cơm, thời gian trốn lớp liền có người điểm danh hộ, vi phạm
lệnh cấm sử dụng đồ điện liền cùng ngươi gánh tội, không sợ khổ không sợ mệt
không sợ liên lụy. Cái gọi là tỷ muội, chính là một tổ hợp có đồ ăn riêng mọi
người cùng nhau ăn, có bát quái mọi người cùng nhau chia xẻ, có vui có buồn
cùng ngươi vui buồn. Tại phòng Thủy Thủy chính là mấy người như vậy, vừa vặn có
anh có em, sinh hoạt của bốn người trong ổ đó, Thủy Thủy rất hạnh phúc, Thủy
Thủy rất vui vẻ. Về phần ba người khác… Ai có cùng suy nghĩ như nàng nha? Haiz,
tới đâu thì tới đi.
…
Rốt
cuộc, đến trường.
Đi taxi
một lúc, ánh mắt Thủy Thủy liền bị biểu ngữ màu đỏ treo trên cửa trường học hấp
dẫn nhìn vào liền không thể rời đi, phảng phất biểu ngữ___ nhiệt liệt hoan
nghênh bạn học “Tư Húc” tháng 9 này nhập học trường ta. Đây là ý tứ gì? 囧
Tư Húc,
Tư Húc, Tư Húc trên biểu ngữ chính là cái kia Tư Húc sao, có thể sao?...
Đầu
Thủy Thủy lầm vào giữa cảnh mờ mịt, rất mau tỉnh táo lại, mà sau đó là vui vẻ,
hưng phấn, còn có kích động không thể hiểu. Có thể sao, có thể sao? Cáp cáp… Tư
Húc, Tư Húc, trong truyền thuyết Tư Húc…
“Tư
Húc, tớ rất thích anh ấy.” Một thanh âm vang lên, nhẹ nhàng trong vắt rất là dễ
nghe.
“Ân,
anh ấy quảng cho cái gì tớ cũng xem qua, một nam xinh rất xinh đẹp, rất ưa
nhìn, đặc biệt là ánh mắt, quá đẹp…” Ngoài một thanh âm nhu mỹ như vậy vang
lên, càng là phía sau càng là tán thưởng, càng thêm hưng phấn.
“Đúng
vậy, quả thực so với con gái còn đẹp đâu, xong rồi, anh ấy tới trường chúng ta,
nữ sinh đều sẽ tự ti.” Bí mật mang theo mong đợi cùng ca ngợi còn có chút oán
thán.
“Hắn là
ai? Thế nào các cậu đều nhận thức sao?” Thanh âm thoáng nghi ngờ.
…
Vừa đi,
một bên có thanh âm thảo luận không ngừng truyền tới. Ha ha, Tư Húc…
Có thể
cùng ngươi đi tại cùng một sân trường, hít thở cùng một bầu không khí, cảm
giác… thực tốt.
Dù sao,
đây đại biểu cho chính là, một giấc mộng đâi. Một giấc mộng xa không thể chạm
tới, nhưng là hiện tại, nó lại gần như vậy, có thể vươn tay chạm tới…
Tư Húc…