Người Không Thương Ta, Ta Leo Tường

Chương 8: Chương 8




Ðại sảnh tráng lệ, tiếng nhạc du dương, giờ phút này ta đang ngồi ở một góc nhỏ, quan sát hai người cách đó không xa.

“ Tên tiểu quỷ này, vì cái gì tôi phải mời cậu ãn cơm? Tôi còn tưởng thư kí Phương gọi điện thoại mời tôi đi ãn cơm, hại tôi vui vẻ một hồi.” Tư Ðồ Hưởng không ngừng phàn nàn, miệng còn ãn thịt bò.

Ta phớt lờ hắn, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm hai người kia, sợ bỏ qua cái gì, nhưng ta ở quá xa, làm mình không nghe thấy họ nói gì cả, chỉ có thể nhìn tên yêu quái kia miệng không ngừng di chuyển, thật tốt, Dật Dật chỉ nói vài lần, hai người cũng không làm những “hành vi” quá mức gì.

“Này, tiểu quỷ, cậu đang nhìn gì đấy? Cũng không thèm ãn.” Tư Ðồ Hưởng nghi ngờ nhìn theo hướng mắt của ta:“ Anh hai? Thì ra cậu tới bắt gian, sao không nói cho tôi biết, tôi sẽ không cười cậu đâu, ha ha ha!”

Còn nói không cười, cười giống như thằng điên vậy, ta trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:“ Nói nhỏ một chút, nếu không bọn họ sẽ phát hiện!” Tên ngu này!

Tư Ðồ Hưởng nín cười noi:“ Tên tóc vàng kia là ai?”

“Chính là cái người ban sáng tặng hoa đó!” Ta phát tiết nhét thịt bò vào miệng, dùng sức nhai nó, nghĩ miếng thịt bò này là tên yêu quái kia.

Tư Ðồ Hưởng kéo dài âm:“ Nga---chính là cái người để lại lời nhắn trên bàn, nhưng mà nói thật, bộ dạng hắn không tồi, anh tuấn soái khí, khí chất cũng tốt, a, còn có, bờ môi của hắn thật sự gợi cảm...”

Có lầm hay không? Khen tên yêu quái kia đẹp trai? ta thấp giọng quát:“ Ãn cơm của ngươi đi, bằng không ta sẽ ném đĩa vào mặt ngươi!” . Được copy tại ++ trum truyen.м E ++

Tư Ðồ Hưởng nhún vai:“ Ok, ãn thôi.”

Bụng ta cũng rất đói, vừa ãn vừa giám thị, vừa mới uống mấy ngụm canh đã bị sặc:“ Khụ, tên yêu quái kia...khụ.” Tên yêu quái kia thế mà lại cầm tay của Dật Dật, không biết xấu hổ!”

Tư Ðồ Hưởng thốt lên:“ Oa, bước đầu tiên ngoại tình--nắm tay, cậu thảm rồi, bị out”

Ta đang muốn cầm chén ném về phía tên yêu quái kia, nhưng lúc này Dật Dật đã rút tay về, hơn nữa hình như không vui:“ Sao vậy? Dật Dật rất trung tình với ta.”

Tư Ðồ Hưởng sờ cằm, cười khẩy nói:“ Cậu dắc ý quá sớm rồi, nhìn xem kìa.”

Không biết tên yêu quái kia lấy từ đâu ra một bông hồng trắng, hắn nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Dật Dật, hai mắt ta bốc cháy:“ Hắn ghét hoa sao? Buổi sáng tặng hoa, giữa trưa lại tặng hoa, hắn thật độc ác, bao nhiêu bông hoa đã chết dưới tay của hắn!”

“Ghen tị đi, haha.” Tư Ðồ Hưởng nói với giọng vừa vui sướng vừa đau khổ.

Ta không thiện ý nhìn anh ta nhếch mép cười:“ Hắc hắc, ta có một biện pháp tốt, nhưng mà cần ngươi đi hỗ trợ.”

Hắn cảnh giác nói:“ Cậu muốn làm gì?”

“Ðến, ta nói cho ngươi...” Ta ghé vào lỗ tai nhỏ giọng nói.

...

“A, tôi không muốn, chủ ý này của cậu thật mất mặt:“ Tư Ðồ Hưởng lắc đầu cự tuyệt.”

Ta gõ ngón tay lên bàn, không thèm để ý đến lời hắn nói:“ Ðược... ngươi không đi cũng được, ta ném đĩa xuống bàn hét lớn sắc lang, ngươi tính xem có mất mặt hay không?”

“Cậu uy hiếp tôi?”

“ Cái này không phải gọi là uy hiếp, đây là cho ngươi nhiều lựa chọn, hai chọn một, là ngươi mất mặt hay tên yêu quái mất mặt, chính mình chọn đi!” Ta lắc chân nói thầm.

Hắn cắn chặt rãng, bộ dạng hòa hiệp hi sinh vì chính nghĩa nói:“ Ðược, tôi đi!”

Ta nhìn Tư Ðồ Dật đi sang bên kia, trong lòng cười thầm:“ Yêu quái ngu ngốc, cho ngươi đẹp mặt!”

“Tên hỗn đản này, có mới nỗi cũ, đánh tôi thành như vậy, hiện tại lại ở trong này cũng người khác nói cười, anh không phải người à?” Tiếng hét lớn cùng với tiếng bát đĩa vỡ đột nhiên vang lên làm nhà hàng yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn về phía Tư Ðồ Dật và Ben

Ta cười ngặt nghẽo trong lòng, hắc hắc, trò hay.

Ben khó hiểu nhìn nam nhân mặt mày bầm dập trước mặt:“ Cậu là ai? Tôi không biết cậu, mời cậu tránh ra.”

“Cái gì? Anh còn giả vờ không quen em? Thật quá đáng, em chết cho anh xem!” Tư Ðồ Hưởng đem ly rượu hắt lên người Ben, rồi lập tức chạy ra ngoài.

Trong nhà hàng ngoài im lặng vấn là im lặng, sác mặt Ben ngày càng khó coi, hắn cầm lấy khãn lau rượu trên quần áo, cứng ngắc nói:“ Dật, tôi thật sự không biết cậu ấy là ai, có lẽ đầu óc có vấn đề,“

Tư Ðồ Dật thản nhiên nói:“ Cậu về trước thay quần áo đi.”

Ben gật đầu:“ Được, tớ đi trước.” Hắn ném khãn lập tức dời đi.

“Ha ha ha ha!” Ta ôm đầu cười bò trên bàn, phía đối diện co người ngồi xuống, ta tưởng là Tư Ðồ Hưởng:“ Không tồi nha!”

“Phải không?” Âm thanh vang lên từ phía bên kia.

A, là Tư Ðồ Dật, nguy rồi, ta hình như cao hứng quá rồi...im lặng cứ kéo dài nhưng có tiếng một người đang cười, có lẽ hắn không phát hiện ra ta đã cười đi, ta ngồi thẳng dậy, cười gượng nói:“ Dật Dật, khéo quá, ngươi cũng ãn ở đây sao?”

Tư Ðồ Dật liếc ta một cái, không chút khách khí gõ vào đầu ta:“ Cậu thật càn quấy.”

Ta chạy vội sang bên cạnh ngồi xuống, ôm lấy cánh tay của hắn, ra vẻ ủy khuất:“ Hắn có biết hắn quá đáng lắm không? Sờ tay ngươi, lại còn tặng hoa, hắn là tên biến thái, ngươi không phải đã nói đối phó với biến thái thì phải đánh hắn sao? Ta đối với hắn như vậy vẫn là nhân từ, ai, ta thật lương thiện.”

Tư Ðồ Dật hừ lạnh:“ Thật cảm ơn lòng lương thiện của cậu, nhưng lần sau đừng như vậy, tôi cùng cậu ấy chỉ mới bàn được một nửa công việc, nên sẽ phải gặp nhau thêm một lần nữa.'

“...” lợn lành thành lợn què? Ta chỉ có thể gượng cười:“ Ha..ha..ha..”

Sau lần ở nhà hằng, ta cũng Tư Ðồ Hưởng từ thù thành bạn, hắn nếu không có việc gì làm thì lôi ta ra ngoài chơi, tuy rằng bị Tư Ðồ Dật mắng vài lần, nhưng tính xấu không đổi, vẫn trộm kéo ta đi chơi.

“Nghe nói nơi này mới mở quán bar, bên trong có mãnh tú nha (猛秀: mãnh tú: buổi biểu diễn nóng bóng)! Hắn nháy mắt với ta mấy cái, nước miếng trong miệng cũng chảy ra.

Quán bar chính là tửu quán đi, ta biết mãnh thú, nhưng mãnh tú là cái gì ta không biết:“ Mãnh tú là cái gì? Nó có cắn người không? Có nhốt trong lồng sắt không?”

Hắn ra vẻ khinh thường:“ Tiểu Bạch sao cậu quê mùa như vậy, lát vào trong sẽ biết.”

Một lát sau, xe dừng lại, vừa xuống xe, mùi rượu bốc ra nồng nặc phả thẳng vào mũi, ta sụt sùi:“ hương vị thật say lòng người.”

“Dãy phố ở đây tất cả đều là quán bar, cho nên mùi rượu cũng nồng hơn nơi khác, quán” Wine Love You” chính là quán bar mới khai trương tôi vừa nói, chúng ta vào xem.”

Tuy rằng bên ngoài trời rất sáng, mặt trời chói đến không mở nổi mắt, nhưng trong quán bar tối đến mức phải mở to mắt mới có thể thấy rõ người, ta kéo áo Tư Ðồ Dật:“ Chúng ta về đi.”

Tư Ðồ Hưởng cười nói:“ Như vậy sao được, đã đến rồi thì yên tâm, tìm một chỗ nào đấy ngồi lát.”

Tìm một bàn trống ngồi xuống, rót một ly rượu, hắn thần bí nói:“ Nửa tiếng nữa sẽ có mãnh tú, đến lúc đó cho cậu mở rộng tầm mắt.”

Ngồi một lúc mà trong lòng luôn bất an, bỗng nhiên ánh đèn tập trung vào một chỗ trống, bốn phía bắt đầu ồn ào, tiếng hét chói tai không ngừng vang lên bên tai.

“Bắt đầu rồi.” Tư Ðồ Hưởng hưng phấn uống một hơi cạn ly rượu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.