Tiểu Nhị than thở, nó với Tiểu Kiệt phải đối đầu với sự khinh bỉ của ngàn vạn hủ nữ mới dám quay bộ phim này, bởi vì đây thực ra là một bộ phim nam nữ khoác giả tấm áo nam nam thôi. Nhưng nó cũng đành chịu vậy, tìm mỹ thiếu niên đã không dễ dàng, làm sao tìm được hai mĩ thiếu niên tình nguyện ôm ôm ấp ấp, chuyện đó là chuyện không thể cầu mà có được nha.
Khoản tài trợ của Chung Nguyên và Tô Ngôn rất có ích, Tiểu Kiệt mừng rỡ cười toe. Hội điện ảnh đổi mới trang bị, lại còn cấp cho chúng tôi mấy bộ trang phục kha khá. Trang phục diễn trường tôi làm cũng được lắm nha, nhìn Chung Nguyên với Tô Ngôn mặc vào, thật là quyến rũ, là tôi nghĩ vậy thôi, Tiểu Nhị nói đó là bộ đồ dụ tiểu thụ ><
Sau khi chuẩn bị xong hết, bộ phim của chúng tôi khởi quay vào một ngày thu khí trời mát mẻ.
Ngày đầu tiên cũng chưa làm gì, mọi người hội lại cùng bàn bạc, cổ vũ tinh thần nhau, sau đó tới thẳng nhà hàng, sau khi càn quét nhà hàng xong lại chạy tới quán karaoke. Là người luôn luôn có tinh thần tập thể, tôi đương nhiên cũng bám theo xem náo nhiệt.
Lúc ăn cơm Tiểu Nhị và Tiểu Kiệt hai con ôn dịch lén chuốc rượu tôi, biến tôi thành đồ đần. Đến karaoke, mọi người lại hào hứng kêu bia, tôi cũng hưng phấn uống cùng bọn họ.
Chung Nguyên ngồi bên cạnh tôi, giật chai bia trong tay tôi, cau mày nói: “Say thế rồi còn uống nữa.”
Tôi lớn miệng đáp: “Nữa, nữa, cho ta uống!”
Chung Nguyên nâng tay lên, giơ cái bình ra xa tôi, giật thế nào cũng không tới.
Tiểu Nhị thức thời mở một chai mới, bám vào vai tôi, cười hì hì nói: “Đừng để ý anh ta, mất hứng! Nào, tam đầu gỗ, chúng ta cạn!” Nó nói xong, đưa chai trong tay cho tôi.
Tôi nhận ngay, chẳng suy nghĩ gì ngửa cổ uống cạn, mới uống được mấy miếng đã lại bị Chung Nguyên cướp mất. Tôi giận dỗi, nằm sấp lên người hắn hươ quào cho bằng được chai bia, thế mà hắn xoay qua xoay lại thế nào đã ôm tôi vào lòng, trầm giọng nói: “Đừng quậy nữa!”
Đầu óc tôi càng ngày càng nặng, lúc này cũng không có nghe hiểu hắn nói gì, chỉ nắm lấy quần áo hắn cấu nhéo loạn lên, vừa đánh vừa la: “Ngươi cho ta rượu, cho ta! Ta ghét ngươi, mau cho ta đi!”
Bàn tay đặt trên lưng tôi cũng không dời đi, phía trên đầu có một giọng nói vang lên: “Em thực sự ghét anh hả?”
Tôi ngúc ngoắc: “Ta ghét nhất ngươi! Mau cho ta rượu!”
Thật kì quặc, chỉ là tôi muốn uống rượu thôi mà, sao lại còn bị ôm chặt hơn, tới nỗi khó thở, tôi chỉ đành rên hừ hừ, biểu thị sự bất mãn.
Đột nhiên có một tiếng nói rất to: “Từ hôm nay tôi muốn chính thức theo đuổi Mộc Đồng. Mộc Đồng, chị cũng đồng ý cho phép tôi theo đuổi mà, đúng không?”
Tôi cảm thấy hình như có rất nhiều người nhìn mình, thế là tôi khó khăn quay đầu ra, nhìn xung quanh hắc hắc cười.
Đột nhiên có người kéo tôi khỏi ghế sopha, sau đó lại bị lôi ra ghế phía ngoài, cả người tôi lảo đảo, để mặc hắn kéo đi, tới lúc hắn dừng lại thì tôi cũng đổ luôn vào lòng hắn.
Ah, cái mùi này quen quen.
Tôi ngẩng đầu mơ màng nhìn đối phương, lại cười hắc hắc, nói năng không rõ ràng: “Bạn ơi, bạn có hai cái đầu.“
Gương mặt người đó mờ nhạt, tôi nhìn không rõ là ai, lúc này hắn đỡ vai tôi, ép sát tôi vào tường: “Em đồng ý để Tô Ngôn theo đuổi à?“
Tôi nhếch miệng cười: “Hông liên quan tới ta, ta chỉ muốn uống rượu“
Hắn hình như đưa tay ra vuốt lên mặt tôi: „“Đừng đồng ý.“
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, cười hì hì nói: :Được, ngươi cho ta rượu ta sẽ không đáp ứn …“
Không hiểu tại sao miệng tôi đột nhiên bị chặn lại, trên môi có cái gì đó mềm mại cọ cọ, còn có cái gì đó nóng nóng ấm ấm linh hoạt tiến vào trong miệng, làm cho tôi không thở được.
Tôi lắc đầu, muốn bỏ cái đó ra khỏi miệng, nhưng sau ót lại bị giữ chặt lấy, bị bắt phải nghênh đón cái gì đó. Đồng thời phần eo còn bị ôm lấy, càng lúc càng xiết chặt, huhu, sắp bị bẻ gãy lưng mà chết mất.
Nhưng mà nói hong phải chứ cái gì đó trong miệng cũng hay ho nha, vừa nóng ấm còn chuyển động được, thế là tôi dùng lưỡi đuổi theo, muốn thử coi có thể ngoạm một cái nuốt hết cái kia không, haha, ăn được luôn thì quá tốt. Đột nhiên cánh tay ôm trên lưng tôi lại càng xiết chặt gấp mấy lần, hại tôi càng thêm ná thở.
Đợi đến lúc tôi sắp nghẹn mà chết thì mới được buông ra, ak, chỉ có miệng với gáy là tự do thôi, eo lưng vẫn bị xiết chặt, vẫn khó thở y như cũ.
Tự nhiên trong bụng tôi thấy khó chịu, nhịn không được phun ra, ak, hình như ói lên người ai đó thì phải …
Một tiếng nói vang lên phía trên đầu: “Hôn anh mà thấy ghê vậy hả?“
Tôi giãy dụa: “Uhm, khó chịu quá“
“Em cứ như vậy chán ghét anh sao?“
“Uhm, ngươi buông ra đi, ta khó chịu quá.“
“Nhìu khi anh thiệt muốn bóp chết em.“
“Huhu, buông ra, ta chỉ muốn uống rượu thôi.“
“Quên đi, hôm nay em nói trong lúc say, anh không tin đâu.“
“Ta có thể uống rượu chưa?“
“Không thể“
Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi đã thấy mình nằm trên giường kí túc xá. Theo lời bọn Lão Đại, hôm qua tôi về sớm hơn Tiểu Nhị, haiz, là bị Chung Nguyên đưa về.
Quan trọng là, Chung Nguyên lúc đó bị ói lên người từ trên xuống dưới …
Kinh dị quá, khủng bố quá, Chung Nguyên … không phải là tôi làm chứ? Tên kia thích sạch sẽ, nếu thiệt là tôi làm, có trời mới biết hắn nghĩ cái cách quái chiêu gì trả thù tôi, nghĩ thôi đã thấy ớn rồi.
Tôi nghĩ nát cả óc cũng không nghĩ ra hôm qua có làm vậy thiệt không, trong đầu chỉ nhớ được tới chỗ cùng bọn Tiểu Nhị uống rượu, sau đó có chuyện gì thì không có ấn tượng.
Quên đi, bây giờ sốt ruột làm gì, chờ gặp Chung Nguyên khắc rõ.
Sáng nay Chung Nguyên với Tô Ngôn có cảnh quay, Tiểu Nhị với Tiểu Kiệt hai tên không có nghĩa khí, vừa mới quay phim là đã bỏ rơi tôi, đem những cảnh có Chung Nguyên với Tô Ngôn quay trước. Cảnh sáng nay của họ, hình như là … tôi hươ hươ kịch bản, ak, hình như là đánh nhau.
Thế là tôi tắm rửa qua rồi lê thê lết thết đi vào văn phòng hội điện ảnh.
Lúc nhìn thấy Chung Nguyên, hai chân muốn nhũn ra, hắn đang tựa vào ghế, trang phục diễn khoác trên cánh tay. Hắn mặc một cái áo somi trắng có sọc nhỏ, nhìn rất đơn giản. Nút áo đầu tiên không đóng, để lộ phần xương quai xanh. Ánh nắng thu buổi sớm chiếu xuyên qua cửa sổ vào phòng, thản nhiên dừng chân lại trên đầu hắn, trên lông mi, trên môi, hắn hơi cúi đầu, từ góc của tôi nhìn lại, khuôn mặt nghiêng mang cảm giác trầm tĩnh, lại có vẻ đẹp rung động lòng người. Hình như tôi bị trúng tà, sao tự nhiên cảm thấy Chung Nguyên càng nhìn càng đẹp…
Chung Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía tôi.
Tôi hoảng sợ, tự nhiên thấy chột dạ, thiếu chút nữa là quay đầu chạy trốn.
Chung Nguyên hơi nhếch miệng, nói với tôi: “Đầu gỗ, lại đây.”
Tôi cố gắng lết qua, vừa định nói hắn muốn giết muốn chém gì xin cứ tự nhiên, hắn lại đột nhiên hơi nghiêng người về phía trước, cúi đầu nói: “Giúp anh thắt cà vạt.”
Khóe mắt hắn lộ ý cười, nhưng hình như không giống cái kiểu cười muốn giở âm mưu quỷ kế mọi khi, trong lòng tôi hơi sợ, không biết trong hồ lô của hắn giấu cái gì.
Tôi nắm lấy cái cà vạt, so so lên người hắn, lại buông xuống, giúp hắn cài nút somi lại, Chung Nguyên không nói gì, cứ nhìn tôi, có điều tôi không dám nhìn lại.
Nút áo của hắn lành lạnh, hình như không phải là nhựa hay thủy tinh hữu cơ gì, tôi vừa giúp hắn cài nút vừa hỏi: “Đây là kim loại?”
“Uhm” Chung Nguyên trả lời, giọng có vẻ trầm.
Kim loại! Tôi không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu Kiệt không biết nghĩa khí kia, cho ngươi quần áo tốt như vậy, áo của ta đâu có kim loại đâu.”
Giọng nói của Chung Nguyên ẩn chứa ý cười: “Đây là đồ của anh mà.”
Tôi có chút bấn loạn, tự trấn an mình: “Xa xỉ, không có truyền thống cách mạng.”
Chung Nguyên vẫn tiếp tục cười: “Uh.”
Tôi cảm thấy lạ, hôm nay tính tình hắn sao tốt đột xuất nha, y như con thỏ hiền lành, không giống tác phong hắn chút nào. Nhưng mà hắn không bình thường càng làm tôi cảnh giác, không chừng tên này có chiêu gì mới đây.
Tôi lại lấy cà vạt ra thắt lên cho hắn, vẫn như cũ không dám nhìn hắn, hơi thở của Chung Nguyên phả trên tay tôi, kì cục, tự nhiên tay nóng lên, mặt còn nóng hơn …
Tôi lấy can đảm nói: “Chuyện … hôm qua…”
Chung Nguyên: “Hôm qua em say.”
“Ak, ta biết” đầu tôi càng cúi thấp, chột dạ dễ sợ: “Ta muốn nói, không biết có làm gì quá đáng với ngươi không?”
Chung Nguyên: “Có”. Ngữ khí thản nhiên, cũng rất là thật thà.
Cả người tôi cứng đờ, lo lắng tới nỗi cả ngón tay cũng run lên: “Ngươi … không giận?” Hình như không thấy hắn nổi giận thì tôi không thấy yên hay sao ấy =.=
Chung Nguyên: “Không giận.”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, thần kì nha, từ lúc nào Chung Nguyên quay ngoắt 180 vậy?
Chung Nguyên cúi đầu nhìn tôi, nhếch miệng cười một cái, nói: “Nếu chuyện gì cũng tức tới em thì anh chết sớm mất.”
Đúng lúc này, một chuyện kì lạ xảy ra. Tôi nhìn vào cặp mắt sáng trong của hắn, tự nhiên tim nhảy lên một cái, cái gì vậy trời?
Tôi xoa xoa ngực, cuống quýt cúi đầu giúp hắn thắt cà vạt, ngón tay qua làn áo somi chạm vào nhiệt độ cơ thể hắn, nóng nóng, ak, tim tôi lại được một trận khua rùm beng.
Không khí hôm nay có gì đó quái quái, cảm giác khó nói thế nào ấy.
Thắt xong cà vạt, Chung Nguyên đột nhiên hỏi tôi: “Ăn sáng chưa?”
Tôi lắc đầu: “Không đói bụng”
Chung Nguyên chỉ vào cái bàn đằng góc: “Chỗ đó có đồ ăn sáng đó.”
Tôi xoay mặt qua: “Ngươi đều ăn qua rồi cho coi.”
Chung Nguyên: “Đương nhiên, mỗi thứ cắn một miếng.”
Tôi: “…”
Vừa phát giác ra tính tình hắn tốt được chút thì lại lộ nguyên hình rồi, đúng là không nên ôm ảo tưởng về nhân phẩm tên này
Tôi đi qua, lật mở cái túi nhựa lộn xộn trên bàn, phát hiện bên trong có một bịch sữa, còn có bánh bao, xúc xích … Nguyên vẹn cả, chưa cái nào bị nhúng chàm.
Tôi có chút cảm động, thực ra thằng cha Chung Nguyên này cũng không phải không biết quan tâm người khác, chỉ là tính cách có chút quái dị thôi.