Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào Địa Ngục?

Chương 49: Chương 49




Chung Nguyên kích động nói: “Anh chờ không nổi nữa.”

Tôi vừa định mở miệng thì đột nhiên đèn trong phòng bật sáng. Ánh đèn neon đột ngột rọi vào mắt tôi phát nhức lên. Tôi híp mắt, nhìn thấy Chung Nguyên đang bò dậy khỏi người mình, nửa quỳ trên ghế sô pha, nhìn ra phía cửa, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc và tức giận.

Tôi cũng đứng dậy, nhìn theo anh. Chỉ thấy ở cửa đứng hai người, một lớn một nhỏ, người nhỏ thì tôi biết, chính là thằng bé mà tôi dạy thêm, Sử Tĩnh. Bên cạnh thằng nhóc có một cô gái, tuổi tác không hơn tôi nhiều lắm, đang nắm tay nó. Cô gái kia để tóc ngắn, mái tóc đen tuyền, mặc một bộ quần áo rất bình thường, đôi chân thẳng tắp thon dài làm cho người ta thực hâm mộ. cô ấy đứng cũng khá xa, mặt mày nhìn không rõ lắm, có điều trong ánh mắt ẩn hiện nét hào sảng và sự sắc bén.

Tôi có chút xấu hổ, cúi đầu như thể mấy đôi bị bắt gian tại trận, mặt đỏ bừng bừng.

Chung Nguyên ngồi lại bên cạnh tôi, khoác lên vai tôi, vỗ nhẹ nhàng như an ủi. sau đó, anh ngẩng đầu hướng về phía cửa, giọng điệu không nhẫn nại nói: “Mấy người sao tự nhiên tới đây?”

Cô gái tóc ngắn lôi Sử Tĩnh đi đến, ngồi lên sô pha cạnh tôi, nửa cười nửa không nhìn tôi đánh giá, không nói gì.

Qua một hồi lâu, cô nàng mới thu ánh mắt lại, cười nói với Chung Nguyên: “Không giới thiệu à?”

Chung Nguyên lười biếng dựa vào sô pha, lập tức trả lời: “Đây là vợ tôi, Mộc Đồng. Vợ đó.” Anh nói xong lại quay qua nhìn tôi cười, nói: “Nhóc này là một cô gái so với tôi nhìn còn nam tính hơn.”

Tôi: “…”

“Điên!” Cô gái tóc ngắn la lên, ném cái gối dựa trong tay về phía Chung Nguyên, Chung Nguyên dễ dàng bắt được. Tiếp theo cô ấy lại quay sang tôi, cười dịu dàng, nói: “Mình tên Sử Vân Hành, là chị của Sử Tĩnh.”

Lúc này Sử Tĩnh đang tò mò hết nhìn tôi lại nhìn Chung Nguyên, cuối cùng nói: “Cô giáo Mộc, hai người đang làm gì thế?”

“Cô… Ak… Ha ha” Tôi ngượng ngùng hết nhìn đông tới nhìn tây, không biết phải trả lời kiểu gì.

Chung Nguyên vô cùng thản nhiên bình tĩnh đáp: “Không thấy à, đang xem phim.” Nói xong còn chỉ chỉ màn hình TV, lúc này bộ phim đã chiếu hết, đang dạo nhạc kết thúc.

Tôi cảm thấy rất oan ức, rõ là mình vô tội, tại sao mình lại phải chột dạ thế này…

Sử Tĩnh nghe Chung Nguyên nói thế thì cầm bìa đĩa lên xem thử, Sử Vân Hành đột ngột giựt lấy, nhìn qua lập tức quay sang nhìn bọn tôi cười: “Cái này mình từng xem nha, con nít không được coi.”

Tôi cúi gằm đầu, thật không có mặt mũi nào mà nhìn ai.

Chung Nguyên không tiếp tục chủ đề này, lại hỏi Sử Vân Hành: “Chị sao lại về đây?”

Sử Vân Hành vừa nghe thấy thì kích động đứng lên, hai tay ôm ngực, vừa ủy khuất vừa bi phẫn nói: “Chị sao lại quay về? Vô nghĩa, không về thì chết đói ở bên kia à? Mày không ở Anh mà ăn thử đồ ăn, ăn rồi cắp đít chạy về còn nhanh hơn chị. Hừ, chị mày rõ là một mỹ nữ đậm chất cổ điển Phương Đông yểu điệu thướt tha, còn lại nghệ thuật gia nữa, thế mà xem bọn hắn cho ta ăn cái gì, ngày đầu tiên thì là sandwich thịt bò, hôm sau thịt bò sandwich, hôm sau nữa lại sandwich thịt bò! Chị nói với Luke là tôi không ăn cái này đâu, có thể cho món khác không, kết quả thế nào, vợ nó tự mình xuống bếp, nghiền khoai tây, thịt bò và cải trắng thành một đống, sau đó đập hai quả trứng chim sống lên, còn hớn hở nói là người Trung Quốc ai cũng thích món này, dã man, chị mày ôm bồn cầu khóc cả một buổi tối!”

Sử Vân Hành nói tới đoạn này còn kích động nhỏ một giọt nước mắt, làm cho tôi không khỏi thương tâm, dù sao cũng đâu phải ai cũng có dũng cảm đi đối mặt với cái bồn cầu cả đêm.

Chung Nguyên mặt mày lạnh te, nói: “Không phải có nhà hàng Trung Quốc à, chị là đồ ngốc hả?”

“Đừng có nhắc nữa.” Sử Vân Hành vung tay lên, hình như càng tức hơn: “Bên Anh đến mua một cái bánh rán cho ra hồn cũng khó! Menu đồ ăn nhà hàng Trung Quốc mày nghĩ coi là cái gì? Toàn đường với dấm! Vất vả mãi mới tìm được một chỗ có nước dùng nấu cá, thế mà ăn vẫn ngọt lừ!” Cô nàng đột ngột đi tới trước mặt Chung Nguyên, nắm lấy áo anh lắc liên hồi, vừa lay vừa than thở khóc lóc: “Mày có thể hiểu được cảm giác chảy nước miếng cả chiều chờ đợi rồi phải ăn cá nấu nước ngọt không aaaaaaa…”

Chung Nguyên vẫn lạnh te đẩy tay cô ấy ra, sửa sang lại quần áo, nói: “Được rồi, vấn đề cuối cùng, tới nhà tôi làm gì?”

Sử Vân Hành đúng lý hợp tình nói: “Chú Chung cho chị chìa khóa phòng này, nói chị lúc nào tới ở cũng được.”

Chung Nguyên có vẻ khó chịu: “Ba nhất định là không cho chị, chị làm sao cứ lấy cho được rồi mò tới.”

Sử Vân Hành lại ngồi phịch lên ghế, xoa xoa đầu Sử Tĩnh, Sử Tĩnh khịt khịt mũi, có vẻ không thích. Sử Vân Hành bắt chéo chân ngồi, cười hì hì nói: “Bởi vì ở đây thì bọn họ không phát hiện ra chị, hắc hắc hắc …”

Chung Nguyên nhíu mày: “Chị lén về à?”

“Chị … Khụ khụ, chỉ là tạm thời chưa nói với ba mẹ thôi, không phải nhập cư trái phép đâu.”

Chung Nguyên: “Chị tới không nói, Tiểu Tĩnh làm sao cũng bị tha đến?”

Sử Vân Hành béo má Sử Tĩnh, hiên ngang lẫm liệt nói: “Tiểu Tĩnh ngày nào cũng bị bắt học thêm này nọ, chị mày ra tay cứu giúp em trai thoát khỏi bể khổ, Tiểu Tĩnh, nói xem đúng không?”

Sử Tĩnh biểu tình hỗn độn, gật đầu đại khái.

Nói ngắn gọn, Sử Vân Hành không những vụng trộm về nước, còn trộm cả Sử Tĩnh tới đây, tôi cuối cùng cũng thấy sự việc này nghiêm trọng à.

Chung Nguyên vô lực day day thái dương, nói thêm: “Vậy bây giờ không phải là nên đi rồi à?”

Sử Vân Hành trừng lớn mắt, ra vẻ vô tội: “Đi? Đi đâu cơ?”

Chung Nguyên mất kiên nhẫn nhắm mắt không thèm nhìn: “Từ đâu tới thì quay về đó, đưa Tiểu Tĩnh về nhà đi, đừng làm cô chú lo lắng.”

“Hu hu hu …” Sử Vân Hành đột nhiên ôm chặt Sử Tĩnh, khóc nức lên: “Tiểu Tĩnh, chúng ta phải làm sao đây, Chung Nguyên ca ca của em không có lương tâm, nó nhẫn tâm nhìn chúng ta lưu lạc đầu đường xó chợ sao, tuy rằng chúng ta quấy rầy chuyện tốt của ai đó, nhưng chúng ta có thể giả bộ như cái gì cũng không thấy mà, đúng vậy nha, em trai ngoan, chúng ta không thấy gì hết, nào, chị dắt em trở về phòng nào.” Sử Vân Hành nói xong kéo Sử Tĩnh chạy về phía phòng ngủ.

“Về ngay” Chung Nguyên chỉ ra cửa phòng khách “Cửa ở đằng này nẻ.”

Sử Vân Hành thấy thế, biến sắc, chống nạnh hung dữ nhìn Chung Nguyên: “Mày giỏi, hôm nay nhất định bức chị mày phải dùng nắm đấm hả?”

Sử Vân Hành nói xong đã bỏ rơi Sử Tĩnh, chạy qua bàn giương nanh múa vuốt lao vèo vèo về phía Chung Nguyên.

Chung Nguyên nhanh chóng nghiêng người né, Sử Vân Hành đánh vào không khí. Cô nàng lại đứng dậy khỏi ghế, đuổi đánh Chung Nguyên, hai người đánh loạn xạ, vừa đánh vừa nói.

“Chung Nguyên, sao thấy chết mà không cứu”

“Có chết thật đâu mà cứu.”

“Vô lương tâm, lúc trước chị đối xử với mày thế nào? Nhân dịp này phải cảm ơn chị đi chứ?”

“Cám ơn chị giúp tôi có kinh nghiệm gãy xương lần đầu tiên trong đời.”

“Nè nè nè, lúc đó chị chỉ định thử gân cốt của mày thôi, ai bảo ngươi yếu.”

“Uh, yếu còn có giáo viên võ của chị nữa.”

“A aaaaa, chị mày là mỹ nữ đậm chất Phương Đông yểu điệu lả lướt, sao lại cứ vu cho chị bạo lực thế hả?”

“Không biết xấu hổ.”

“Mày…! Chị là con gái nha, con trai không được đánh con gái.”

“Khắp thiên hạ đều biết chị đầy nam tính, không cần che giấu.”

“Chung, Nguyên!!! Chị liều mạng với mày!”

Tôi nhức đầu nhìn cảnh sát khí bay đầy phòng, lúc này Sử Tĩnh đang ngồi cạnh tôi, kéo tay tôi, hai mắt trong veo nhìn, vô tội hết biết nói: “Cô giáo Mộc, hai người muốn đuổi tụi em đi thiệt hả?”

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu nó, trong lòng cảm giác có tội phình to: “Uhm, khụ khụ … em về nhà vẫn tốt hơn chứ …Á!”

Tôi nói chưa dứt lời, tự nhiên có cái gì chạm vào cổ làm giật cả mình. Lúc tập trung nhìn lại mới phát hiện Sử Vân Hành đã xán lại gần, một tay ấn vai, một tay đặt lên cổ tôi, âm trầm nói với Chung Nguyên: “Hừ hừ, mày dám không cho tụi chị ở lại, chị sẽ ngược đãi vợ mày!”

Chung Nguyên: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.