Ngươi Là Cái Tay Nải

Chương 33: Chương 33




Tiếu Tiếu bị chuyển biến bất thình lình này dọa cho sững ra, một mặt đỡ ta lên, một mặt ngu ngơ hỏi ta: “Ngươi có gian phu thật nữa hả!”

Tiểu Phượng Tiên nghe thấy thế, quay đầu liếc hắn một cái khó hiểu, dọa cho hắn run rẩy cả buổi.

Ta bóp trán, nếu mà hắn biết cái gã mà hắn gọi là gian phu lại chính là Thất thủ lĩnh mà hắn vô cùng sùng kính, liệu có khi nào hắn tự vẫn tại chỗ luôn không nhỉ.

Ống tay áo Mạch Diên bị chém rách, đường thêu hoa văn hình chim sơn ca bung ra đầu chỉ. Thân thủ Tiểu Phượng Tiên cực nhanh, có thể thấy Mạch Diên cũng không phải dạng vừa, bằng không một kiếm này chém xuống e là tàn đời rồi.

Binh lính phía sau y thấy thế toan rút kiếm vây quanh, y lại thản nhiên phất tay ra hiệu, đám binh lính liền thu kiếm đứng về chỗ cũ.

Mạch Diên không nhanh không chậm nhếch khóe mắt, nét cười nơi khóe miệng vẫn không biến mất, mà ngược lại càng thêm sắc bén, “Quả nhiên là nhỏ mọn, chạm vào một chút cũng không được.” Hắn phủi phủi tà áo dính đầy bụi bặm, “Nghe nàng nói, các ngươi có huyết hải thâm cừu?”

Có vẻ như Tiểu Phượng Tiên không định để ý đến y, ngược lại nói với ta một câu như thể trách móc: “Lần sau mà còn nói xằng bậy, thì tự gánh lấy hậu quả.”

Dù sao hắn cũng chẳng nhìn thấy vẻ mặt của ta, ta liền không kiêng nể gì trợn mắt lườm hắn, “Ta ăn ngay nói thật đấy chứ, cũng chả phải bí mật gì…”

Tiểu Phượng Tiên đột nhiên quay đầu lườm về phía ta, ta lập tức giơ ba ngón tay, hèn mọn nịnh nọt nói: “Ta sai rồi, lần sau không dám nữa.”

Tiếu Tiếu thấy tình trạng này lại bị sét đánh không nhẹ, hắn thấy ta ngoan ngoãn ngậm miệng, bùi ngùi nói: “Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, kẻ ác tự có kẻ ác trị, nữ hán tử như ngươi mà cũng có lúc ra dáng cô vợ nhỏ thế này đây.”

Bị Tiểu Phượng Tiên phớt lờ, nhưng Mạch Diên hoàn toàn không tức giận, “Vốn Mạch mỗ còn không tin nàng ta rất quan trọng với ngươi, giờ xem ra, chỉ có mỗi Thẩm cô nương không nắm rõ tình hình rồi.”

Ta nghĩ thầm, quan trọng cái đầu ngươi, nếu không phải Mạch Diên thình lình xuất hiện, gã Tiểu Phượng Tiên sẽ chịu chui ra chắc?

Tiểu Phượng Tiên thu kiếm về, “Ta biết ngươi đã xem phong thư đó.” Mạch Diên nghe xong, vẻ hờ hững trên mặt hơi thay đổi, thấy phản ứng đó của Mạch Diên, Tiểu Phượng Tiên hào hứng hơn rất nhiều, tiếp tục nói: “Thư, là ta mang tới cho Mạch quốc sư.”

Hàng mày Mạch Diên cau chặt, giọng nói cũng trở nên lạnh căm, “Cho nên?”

“Tiết Trường Hân chết dưới kiếm của ta, ông ta có thể lưu lại thư gì, đương nhiên do ta quyết định.”

Mạch Diên rũ mắt, “Ngươi tận lực tiết lộ tin tức này, khiến cho cha ta phản bội Hòa Nhan quý phi, rốt cuộc là vì sao?”

Nét mặt Tiểu Phượng Tiên bớt dần vẻ lạnh lùng, càng lộ rõ vẻ chế giễu, “Dù Mạch quốc sư với Hòa Nhan quý phi có phản bội hay không, cuối cùng đều sẽ chết, ông ta biết quá nhiều, làm sao giữ lại được?”

Ta nghe mà suy nghĩ rối một nùi. Hòa Nhan quý phi… chẳng phải là mẫu phi của Thanh Giác công chúa đó sao? Bà ta với ông cụ Mạch có âm mưu gì? Lẽ nào là mưu đồ đoạt ngôi vị? Không không không, chuyện hoàng gia thì có liên quan gì đến Tiểu Phượng Tiên đâu, Tiểu Phượng Tiên đã nhúng tay, vậy ắt hẳn là có liên quan tới an nguy của Phượng Minh Cô Thành.

Tiếu Tiếu đột nhiên mở miệng: “Hòa Nhan quý phi… A, là bà ta!”

Ta ngẫm nghĩ, Tiếu Tiếu từ nhỏ lớn lên trong Phượng Minh Cô Thành, tất nhiên sẽ biết nhiều chuyện, thế là kéo hắn ra hỏi: “Bà ta làm sao?”

Tiếu Tiếu nghiêng đầu nghĩ, “Hòa Nhan quý phi… Nếu ta nhớ không lầm thì hình như bà ta chính là thánh tế tiền nhiệm của Phượng Minh Cô Thành, nhiều năm trước đã trốn ra khỏi thành, trong thành dò la tung tích của bà ta khắp nơi, hình như gần đây mới biết bà ta đã trở thành quý phi nước Thanh Hành.”

“Thánh tế là gì vậy?”

“Thánh tế là người trông coi Phượng Khấp Huyết cho Phượng Minh Cô Thành, mà phải do con gái chính tông của tộc Ngọc Lan Già đảm nhiệm, lúc chạy trốn bà ta mang cả Phượng Khấp Huyết theo, cánh rừng Hổ Nhĩ kia không có Phượng Khấp Huyết trấn áp, thường xuyên xảy ra động đất sụp lở, khoảng thời gian đó nền đất trong thành bất ổn, dân chúng hoang mang. Nếu không vì chuyện này, vụ tàn sát hàng loạt dân trong thành mười sáu năm trước cũng không đến mức thê thảm như vậy đâu.”

“Không phải chỉ là trông coi một hòn đá thôi à? Vì sao nhất định phải là con gái chính tông?”

Tiếu Tiếu chưa trả lời, giọng nói cứng ngắc của Tiểu Phượng Tiên đã truyền tới: “Bởi vì Phượng Khấp Huyết biết hút huyết khí, dùng thần huyết để nuôi dưỡng đương nhiên là tốt nhất.”

Ta nhất thời hiểu ra, chẳng trách trước đây đầu óc ta cứ luôn mê man váng vất… Ông nội nó, ra là cục đá kia đang hút máu ta! Thảo nào Tiểu Phượng Tiên không chạm vào cục đá đó, trong máu hắn có nọc độc Hoa Hỏa Phong Liệt, nếu chạm vào cái cục đá đỏng đảnh này, sợ là nó sẽ nứt vụn ra mất.

Mạch Diên thừa dịp Tiểu Phượng Tiên chưa chuẩn bị, nhảy vọt tới chỗ Tiểu Phượng Tiên, bóng người loáng một cái đã tới trước mặt Tiểu Phượng Tiên, Tiểu Phượng Tiên phản ứng cũng cực nhanh, lập tức bắt được cánh tay của Mạch Diên, Mạch Diên bật cười đầy gian xảo, sau đó bị Tiểu Phượng Tiên quẳng ra xa mấy trượng.

“Phân tâm rồi nhé, Phượng đại thành chủ.” Mạch Diên phất phất ống tay áo nhăn nhúm, “Nếu những gì trong thư nói là thật, vậy thì bà ta chính là khi quân phạm thượng, đánh tráo long mạch, luận ra đương nhiên là tội chém. Ngươi đã cho rằng sự tồn tại của bà ta là một uy hiếp, vậy thì đâu cần phải giết người cho bà ta, để mặc bà ta bại lộ, há chẳng phải bớt việc hay sao?”

“Bà ta là người trong thành, sống hay chết là do ta quyết định, các ngươi có tư cách gì?” Tiểu Phượng Tiên nói không nặng không nhẹ, từng chữ như châu ngọc, nghe sao mà hả lòng hả dạ quá đi mất, nghẹn chết cái gã Mạch cặn bã kia đi!

Mạch Diên híp mắt lại, “Sống chết của bà ta do ngươi quyết định, vậy sống chết của ngươi… do ai quyết định?” Y giơ tay, vô số quan binh liền xông tới đây, mặty lộ vẻ tàn ác, giọng nói lạnh căm như Tu La, “Phượng Minh Cô Thành các ngươi giết cha mẹ ta, một ngày nào đó, ta ắt sẽ san bằng tòa thành của các ngươi thành bình địa!”

Tiểu Phượng Tiên lại rút kiếm ra, bóng dáng vút qua đám người, chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng, chạm họng là phun máu. Dân chúng ở đây thấy máu văng khắp nơi mới phản ứng kịp, nhất thời những tiếng thét chói tai vang lên liên tiếp.

Tiếu Tiếu túm chặt lấy ta, thi thoảng có mấy gã quan binh đánh về phía ta, hắn còn có thể tiến lên khua khoắng mấy chiêu. Ta thấy hắn bước ra tiếng gió, mới miễn cưỡng tin rằng tên nhát cáy này thì ra cũng có chút bản lĩnh…

Mạch Diên liếc qua phía ta, sau đó nhảy vài ba cái tới trước mặt ta, Tiếu Tiếu đánh với y vài chiêu, không chống đỡ nổi bị một chưởng đập cho đo ván, ta toan chạy tới xem thương thế của Tiếu Tiếu, lại bị Mạch Diên bắt được.

“Buông ra ta!”

Y mỉm cười, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, cả người bị Hắc Mãng lấn tới đẩy lùi mấy bước.

Tiểu Phượng Tiên thuận tay ném ta vào trong lòng Tiếu Tiếu đang nằm bẹp dưới đất, hờ hững hạ lệnh: “Đưa nàng đi.”

Tiếu Tiếu che lồng ngực bị ta va phải, khụ khụ đáp một tiếng được, sau đó định bế ngang eo ta, chợt bị Tiểu Phượng Tiên dùng sống kiếm đập bốp cho một cái, đau tới nỗi Tiếu Tiếu lại bắt đầu ngửa mặt lên trời gào rú.

Tiếu Tiếu vừa nhìn ánh mắt Tiểu Phượng Tiên liền hiểu ra, sau đó nói: “Không bế nữa, thế này thì được rồi chứ gì.” Sau đó túm cổ áo ta phóng lên không trung, nhảy bật lên vài cái, dùng khinh công thừa dịp hỗn loạn mang ta đi.

Lúc hắn kéo ta bay đi, còn hậm hực lầu bầu: “Hoa Hoa à tình nhân của ngươi thật nhỏ mọn quá đi mất.”

Ta không nhịn được phun đầy nước bọt vào mặt hắn, “Dám bôi nhọ Thất thủ lĩnh của ngươi, cẩn thận bị luận tội đại bất kính đấy.”

Hắn chớp chớp mắt, “Cái gì?”

“Ngươi lãng tai à? Ta nói hắn là Thất thủ lĩnh của ngươi, thành chủ cao cao tại thượng của các ngươi!”

Nói xong câu này, sau đó… không có sau đó nữa…

Thực tế dạy cho ta một bài học đau thương, không thể bay cùng một kẻ có tố chất tâm lý kém được, đặc biệt, không thể trong lúc bay mà chọc đến giới hạn chịu đựng của hắn, nếu không kết quả sẽ là, từ không trung rơi thỏm xuống một vực sâu vô danh nào đó, tiếng kêu thảm thiết vang mãi không dứt…

Cho tới khi ta giúp Tiếu Tiếu nắn bóp cánh tay đau nhức, hắn vẫn ngây người đờ đẫn, thi thoảng lại cứng ngắc quay lại nhìn ta, “Ngươi có dám thề độc không? Nếu như ngươi gạt ta hắn là Thất thủ lĩnh, cả đời sẽ phải ăn cứt gà!”

Ta đập tay hắn cái bốp, “Cứt gà thì có nhằm nhò gì, dù ngươi muốn ta ăn cứt vịt ngươi thải ra, ta cũng không oán không hối.”

Nếu không phải vì thấy hắn đang đau thương khó nén, ta nhất định phải mắng cho hắn tơi bời tan tác mới hả giận. Giờ không biết rơi xuống cái góc núi nào đây, may mà bên dưới có nước sông, nếu không ta với hắn thế nào cũng tan xương nát thịt. May mắn là, bờ sông có một căn chòi gỗ bỏ hoang, vừa khéo có thể cho chúng ta nghỉ chân một lát.

Tiếu Tiếu vẫn không chịu tin lời ta, ngoảnh mặt đi một lúc lâu, lại nói: “Nhất định là ngươi bị cái gã đeo mặt nạ kia lừa rồi, dung mạo thật sự của Thất thủ lĩnh bọn ta chưa từng có người nào gặp qua, ai mà chẳng giả mạo được, hơn nữa, trên lưng Thất thủ lĩnh có hình xăm Quỷ Thiềm, vết bớt oai vệ như thế không phải ai cũng có đâu.”

“Hắn có mà, hình xăm đó ta từng thấy rồi, to bằng cả cái lưng luôn. Con cóc đó có những bảy con mắt, chỉ có con mắt ở giữa là mở thôi, hơn nữa trên lưỡi nó có một hàng hạt châu đều tăm tắp, cực kỳ hoành tráng.”

Tiếu Tiếu nín thinh ngó ta, sau đó nằm bò trên đùi ta gào khóc: “Ngươi chính là đồ tai họa, ta tính ở trong khe núi sống qua ngày, lần này bị ngươi phá hỏng cả rồi.”

“Nén bi thương nén bi thương.” Ta đỡ hắn dậy, “Lồng ngực ngươi bị trúng một chưởng, còn chưa bôi thuốc kìa, mau lên một chút.”

Hắn vừa nghe thấy thế liền tránh ta rõ xa, “Đừng đừng, Thất thủ lĩnh quản ngươi chặt như thế, nếu biết chuyện này không bóp nát ta mới lạ đấy.”

Sắc mặt Tiếu Tiếu cũng không tốt, một chưởng khi nãy của Mạch cặn bã kia trông có vẻ dữ tợn, nghe tiếng còn dữ tợn hơn, tiếng trầm đục từ lồng ngực Tiếu Tiếu tới giờ ta vẫn còn nhớ kỹ. Nếu không đắp thuốc sợ là càng kéo dài càng nặng, thế nhưng tay hắn bủn rủn không làm cách nào bôi thuốc được.

Ta không cho thương lượng nhào tới, phanh áo hắn ra, hắn giãy dụa, bị mất trọng tâm ngã nhào ra giường…

Thế là tư thế của chúng ta biến thành sói đói vồ mồi hết sức quái dị. Con sói đói ta đây còn trơ mặt mo ra tiếp tục vạch áo hắn, hắn gào thét á ứ loạn cả lên, ta nghe mà phiền lòng nhức óc, sau đó thét lên: “Ngươi kêu đi, kêu rách họng cũng chẳng có ai tới cứu ngươi đâu!”

Ta đoán sai ở chỗ, anh hùng cứu mỹ quả nhiên là tiết mục cẩu huyết nhất.

Cửa gỗ rầm một tiếng bị luồng khí phá vỡ, một trận gió mạnh xẹt qua mặt ta, ta nheo mắt, đến lúc mở ra lần nữa, Tiểu Phượng Tiên đã cầm kiếm đứng trước chúng ta, mũi kiếm kề ngang cổ Tiếu Tiếu. Tiểu Phượng Tiên dường như coi thường sự tồn tại của ta, chỉ nhìn chằm chằm Tiếu Tiếu, dọa cho Tiếu Tiếu sợ tới mức vã mồ hôi đầy đầu, không dám hó hé một tiếng.

Cảnh tượng này tương đối quái dị.

Ta rụt tay về, ngồi nghiêm chỉnh xem hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, ngay lúc ta tự cho là đúng định giải thích thay Tiếu Tiếu một câu, thật ra chúng ta chỉ đang bôi thuốc, ngươi đừng để ý vân vân, kiếm Tiểu Phượng Tiên khẽ lệch qua một bên, hắn bảo Tiếu Tiếu:

“Ngươi biết võ học của Phượng Minh Cô Thành, ngươi là ai?”

Tiếu Tiếu che cái mặt đau khổ, bò dậy khỏi giường, nửa ngồi nửa quỳ hành lễ, “Bái kiến Thất thủ lĩnh, thuộc hạ Chu Tiếu Thiên, thuộc quản lý của tổng giáo đầu Trương Lão Tà đệ tam kỳ môn.”

Tiểu Phượng Tiên cúi đầu, liếc nhìn hoa văn hỏa vân yên trên tay hắn, lông mày nhíu lại, “Sinh diện liệp đầu à?”

“Vâng…”

Tiểu Phượng Tiên thu kiếm, “Sinh diện liệp đầu thủ hạ của Trương tổng giáo đều đã về thành hết, sao ngươi còn nán lại ngoài thành?”

Tiếu Tiếu quỳ dưới đất ấp a ấp úng, rầm rì nửa ngày vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh. Trong lòng ta thấp thỏm, lần này thật sự là ta hại hắn. Không, cũng không thể nói như vậy được, hết thảy đều có số, nhất định là do nhân phẩm hắn không tốt.

“Kéo dài thời hạn không về, luận tội phản thành bỏ trốn, chắc ngươi biết chứ?”

Tiểu Phượng Tiên vừa nói ra lời này, nắm tay của Tiếu Tiếu liền siết chặt cứng, ta nhìn ra được hắn đang căng thẳng, nếu không nói ra được một lý do hợp lý, phải chăng Tiếu Tiếu sẽ bị Tiểu Phượng Tiên xử chém?

Muốn trách thì chỉ trách những điều khoản ngang ngược trong thành bọn hắn, chẳng có nhân tính chút nào.

Ta thấy Tiếu Tiếu bị Tiểu Phượng Tiên dọa cho không dám lên tiếng, trong lòng bực lên, liền tiến lên ba bước, đỡ Tiếu Tiếu dậy, “Có gì đợi lát nữa hãy nói, ngươi chữa thương trước đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.