Ngươi Là Cái Tay Nải

Chương 37: Chương 37




Tiếu Tiếu phát hiện cả quãng đường ta đều lặng thinh, thế là luôn miệng hỏi ta có phải vừa nãy hắn nói lỡ lời, đâm trúng chỗ đau của ta hay không.

Ta cho rằng hắn muốn tự xét lại một phen, đang cảm thán loại người mặt dày như hắn tự nhiên lại biết tự kiểm điểm, hắn bảo ta một câu: “Ta đâm trúng chỗ đau của ngươi là để giúp ngươi rèn đúc thể xác và tinh thần mạnh mẽ, làm người phải biết lắng nghe, tiếp thu dạy bảo, sao ngươi lại dùng thái độ tiêu cực như thế đáp lại sự chân thành của ta?”

Ta nhíu mày, “Tiếu Tiếu, nhất định là ngươi chưa có bạn gái bao giờ!”

Hắn ngạc nhiên, “Ngươi, sao ngươi biết!”

Ta chẳng thèm nói nữa.

Lúc đến khe núi, chúng ta bị lớp phòng vệ nghiêm ngặt dọa cho tiu nghỉu, gần hơn hai trăm thị vệ canh phòng bên ngoài, còn có các loại lính tuần tra đeo gươm đao sáng loáng, ánh mắt sắc bén. Tiếu Tiếu rõ là kém cỏi, vừa nhìn một cái liền vội vàng kéo ta đi.

Ta liều mạng trấn an hắn, lấy lí do là không thể cứ thế bỏ đi được, đây là thử thách mà vận mệnh đặt ra cho chúng ta vân vân, nói xong lời cuối cùng ta cũng chẳng rõ hắn đáp ứng ta là bởi vì thật sự bị lời lẽ của ta cảm động, hay là hắn thà chết còn hơn phải nghe ta dong dài nữa.

Chúng ta quyết định mai phục đến tối mới hành động, phía sau khe núi đều là rừng rậm hoang dã, tầm nhìn u tối, có lẽ phòng vệ sẽ lơi lỏng hơn một chút.

Đợi trời dần xẩm tối, đám thị vệ đều đốt đuốc lên, từng cây đuốc nối tiếp nhau, vừa khéo lúc này có bệnh nhân mới được đưa tới, tình hình rốt cuộc hơi hỗn loạn.

Ta bảo Tiếu Tiếu trèo vào từ bờ tường đất hơi thấp ở phía đông, ta thì trèo vào từ phía tây, bấy giờ hắn mới nhớ ra hỏi ta rốt cuộc muốn tìm thứ gì. Ta đoán hắn cũng chưa từng thấy Phượng Khấp Huyết, bèn miêu tả là một khối ngọc thạch đỏ như máu, ai ngờ Tiếu Tiếu học rộng hiểu nhiều, mắt lập tức sáng lên, hỏi lại ta có phải là bảo vật trấn thành hay không, ta biết không giấu diếm được nữa, liền một năm một mười nói ra tuốt. Đương nhiên, ta vẫn chừa lại ân ân oán oán đời trước, cùng với nguyên nhân cụ thể Tiểu Phượng Tiên giao thứ bảo vật như vậy cho ta.

Tiếu Tiếu vốn cảm thấy Tiểu Phượng Tiên cư xử không bình thường với ta, bây giờ xem như hoàn toàn chắc chắn, liên tục chắp tay thi lễ với ta, hô thủ lĩnh phu nhân, sau đó thề thốt nhất định sẽ tìm được bảo vật về.

Sau khi thấy hắn lén lút luồn vào, ta cũng khom lưng chậm rãi di chuyển. Chỗ hắn gần cửa vào khe núi, hắn lợi dụng tình thế hỗn loạn rồi lẻn vào trong. Vị trí đó hẻo lánh, hắn cũng không bị phát hiện.

Ta núp dưới một tán cây đợi, bên này có một tên lính canh đang đứng gà gật, thừa dịp hắn đi nhà xí, ta mới vội vã lẻn đến bên bờ tường thấp, nhảy vào trong.

Chỉ cần vào được khe núi thì mọi chuyện đều dễ giải quyết. Ta lập tức chui vào cái lều bệnh nhân lớn, phát hiện có một con nhóc đang hí hoáy nghịch bím tóc, còn nhìn ta chằm chằm, thi thoảng khụt khịt mũi.

Ta chỉ coi như nó hiếu kỳ về ta, không để ý đến nó nữa.

Tình cảnh nơi đây vẫn tất bật như thường ngày, đám nhân công xách ấm thuốc chạy qua chạy lại mấy căn lều, bốn phía đều luẩn quẩn tiếng rên rỉ tuyệt vọng của những người dân.

Tiếu Tiếu vốn định giúp ta tìm Phượng Khấp Huyết, nhưng sau khi trèo vào hắn trông thấy một nhân công lóng ngóng đang ngồi quạt bếp lò mà hoàn toàn không để ý đến độ lửa, hắn không nhịn được liền xông qua giành lấy quạt hương bồ bắt đầu làm cu li, còn càm ràm quở trách người nhân công kia.

Ta thấy vẻ nghiêm túc chăm chỉ của hắn, trong lòng thầm cảm thán, thật đúng là chó không sửa được thói ăn phân. Ta thật sự đang khen hắn đấy nhé, chẳng qua không tìm được từ thích hợp thôi.

Thôi, tự ta đi tìm vậy.

Ta vừa đảo mắt thì nhìn thấy mẹ Hứa ôm một đống dược liệu đi vào, ta vội chạy tới trước mặt bác ta, bác ta thấy ta đầu tiên là sững ra, sau đó cũng rất mừng rỡ.

“Như Hoa cô nương, không phải cô bị kẻ xấu bắt đi rồi à? Làm sao trốn về được thế? Mau quay về vương phủ đi, Mạch tướng quân tìm cô gấp lắm đấy, ngài ấy…”

Lông mày ta giật giật, thằng cha Mạch cặn bã kia lại bắt đầu bịa chuyện đây mà. Ta cũng chẳng có lòng dạ giải thích, chỉ ngắt lời bác ta: “Mẹ Hứa, bác nghe ta nói đã, ta bị rơi đồ ở chỗ này, cần nhờ bác tìm cùng ta một chút.” Dù sao bác ta cũng đã hiểu lầm, ta đành thuận luôn theo lời bác ta nói, “Kẻ xấu kia uy hiếp ta phải giao thứ đó cho hắn, nếu không hắn sẽ giết ta.”

Bác ta cũng giật nảy mình, “Vậy sao cô không đi tìm Mạch tướng quân? Ngài ấy nhất định có thể bảo vệ cô chu toàn.”

“Kẻ xấu kia giỏi lắm, nếu ta không làm theo ý hắn, hắn sẽ giết Mạch lang.”

Mẹ Hứa bị ta hù dọa, bụm miệng khen ngợi ta tình nghĩa sâu nặng, trong lòng ta như bị một con nhím lăn qua. Thấy bác ta bị ta làm cho cảm động tới mức mắt long lanh, ta suýt thì không kìm nổi lòng nói cho bác ta: Tình nghĩa sâu nặng cái quả trứng, toàn là lão nương bịa đặt cả đấy, mau giúp ta tìm tảng đá đi thôi.

“Cô đánh mất thứ gì? Ta tìm người giúp cô, mọi người cùng tìm thì sẽ nhanh hơn.” Vẻ mặt mẹ Hứa đầy kiên định, khiến ta nhìn mà cảm xúc dâng trào, người xưa nói ở nhà nhờ cha mẹ, giang hồ nhờ bằng hữu, thật đúng là không lừa ta.

“Là một viên ngọc thạch to cỡ quả trứng ngỗng, màu đỏ như máu, hoa văn giống như đám mây.”

Bác ta nghe thế liền gật đầu, sau đó đưa dược liệu cho ta rồi chạy đi. Ta khẽ thở ra một hơi, sau đó giúp bác ta đem dược liệu tới chỗ Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu đang vừa bắt mạch cho bệnh nhân, vừa chỉ đạo nhân công lóng ngóng kia sắc thuốc, bận bịu không ngơi tay.

Ta thở dài, một mình chạy đi từng ngóc ngách tìm kiếm. Dưới ánh lửa mù mờ, cũng khó mà thấy rõ thứ gì trên mặt đất. Ta tìm cả buổi, vừa tìm vừa hồi tưởng, thậm chí bắt đầu hoài nghi phải chăng một hôm nào đó ta nằm mơ đẹp, mơ thấy mâm ngọc món ngon đề huề, nên vô thức lấy cục đá ra nuốt chửng rồi cũng nên.

Lúc ta đang ủ rũ, vừa quay đầu thì nhìn thấy Tiếu Tiếu đi tới trước mặt con nhóc đang hí hoáy nghịch bím tóc kia, dường như đang dỗ nó uống thuốc, bọn họ kì kèo một lát, con nhóc mới bưng thuốc lên uống, sau đó Tiếu Tiếu rút từ trong ngực ra một cây trâm gỗ, con nhóc cầm cái trâm cười toe toét.

Những chuyện đó đều rất bình thường, nhưng rất nhanh hình ảnh không bình thường liền xuất hiện. Con nhóc cũng móc thứ gì đó từ trong ngực, chìa ra cho Tiếu Tiếu xem, vừa nhìn thấy cục đá sáng đỏ đến mức chói mắt kia ta liền ngơ ra.

Đó chẳng phải Phượng Khấp Huyết đấy sao?!

Tiếu Tiếu cầm lấy cục đá, còn gõ gõ lên bề mặt, vẻ mặt ngu ngơ, hắn hỏi con nhóc gì đó, con nhóc chỉ về phía ta. Tiếu Tiếu nhìn ta xong mới nhận ra thứ hắn đang cầm trong tay là bảo bối gì.

Cằm của hắn rớt vài tấc, ngây ra nhìn ta không chớp mắt, ngay lúc ta chuẩn bị giơ tay tỏ vẻ khen ngợi hắn, ra hiệu cho hắn cất Phượng Khấp Huyết cho kỹ, đột nhiên phát hiện vẻ mặt hắn trở nên kích động, dường như còn muốn nhắc nhở ta điều gì.

Ta nhủ thầm không hay rồi, đúng vào lúc co cẳng định chạy thì đã bị bàn tay ai đó túm lại.

Vẫn là hương hoa bạch lan quen thuộc, khiến ta ngửi mà muốn ói. Cái gã Mạch Diên này, trông thì đàn ông cường tráng, thì ra nội tâm lại là một đóa bạch lan bé nhỏ mong manh!

Ta bị ép xoay người lại, khuôn mặt nhu hòa mang nét cười độc ác của Mạch Diên bất chợt chình ình hiện ra trước mắt ta.

Ta nghiêng đầu, trông thấy mẹ Hứa đứng không xa, vẻ mặt áy náy nhìn ta. Sau đó vô số đồ ăn thức uống và thuốc thang được người ta lục tục chuyển vào. Trong nháy mắt kia, ta không biết nên dùng từ gì để diễn tả tâm trạng mình, giống như là, dốc nguyên một lọ nước tương vào một bát chè thập cẩm vậy đó…

Cũng không thể trách bác ta được, nếu bác ta mà biết ta với Mạch Diên có thù oán, thì chắc sẽ không làm ra chuyện thấy lợi quên nghĩa như vậy đâu. Dẫu cho lợi này là cứu giúp chúng sinh chăng nữa.

Ta len lén liếc nhìn Tiếu Tiếu, hắn đã trốn mất tiêu rồi.

Mạch Diên siết chặt cánh tay ta, “Còn muốn trốn đi đâu nữa?”

Ta cố gắng giãy dụa, nhưng căn bản không có hiệu quả, ông nội nó tối hôm qua ăn gà nướng đúng là vô bổ, một chút sức cỏn con cũng không dùng được!

Y không cho ta cơ hội nói gì, ôm ta đi thẳng ra ngoài. Tiếu Tiếu đã nhanh chóng trèo tới đầu tường, vẻ mặt sốt ruột nhìn ta, còn cầm Phượng Khấp Huyết quơ quơ.

Ta không dám nhìn về phía hắn nhiều, sợ Mạch Diên hoài nghi.

Trong lòng bỗng dưng được an ủi, lấy được về là tốt rồi, ít nhất không khiến Tiểu Phượng Tiên thất vọng… Đi chuyến này, cũng không tính là vô nghĩa.

Mạch phủ.

Mạch Diên phi ngựa trở về, còn nhốt chặt ta ở trong ngực. Lúc trở lại Mạch phủ, mọi người đều kinh ngạc nhảy dựng lên. Y ném ta vào đại sảnh, còn gọi đông đảo gia bộc và tỳ nữ tới, thể hiện rõ ý đồ muốn hỏi cung ta trước mặt công chúng.

Ta giương mắt nhìn bốn phía, trên đài vuông ở giữa sảnh mới đặt thêm hai khối bài vị cực kỳ dễ thấy, lụa trắng, nến trắng cùng đèn lồng chữ Điện (奠) xếp chỉnh tề xung quanh, cả căn phòng như nhiễm một luồng khí âm u, vô cùng lạnh lẽo.

Đám người vây quanh ta, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh, hung ác như hổ như sói, tựa hồ chỉ hận không thể xé xác ta.

Mạch Diên đứng trên công đường, vẻ mặt cao cao tại thượng thần thánh, hờ hững nói: “Thẩm Thế Liên, mưu toan trốn khỏi bổn phủ, bị quan binh bắt đi làm nhân công ở vùng bệnh dịch, ngươi đã biết tội chưa?”

Ta nhìn y, biết có trăm miệng cũng không biện bạch được, dứt khoát ngậm miệng không nói gì nữa. Nhưng thái độ này của ta hiển nhiên đã chọc giận mọi người, nhất là hầu nữ thân cận của Ngọc Nương là Tiểu Mai, nếu không phải có người ngăn lại, có lẽ nàng ta đã vung cho ta một cái bạt tai rồi.

“Ngọc phu nhân đối đãi với ngươi như tỷ muội, lão gia cũng chẳng có thù oán gì với ngươi, vì sao ngươi lại liên hợp với tên ác nhân Phượng Thất Thiềm hãm hại tính mạng của họ!”

“Lương tâm ngươi bị chó ăn rồi phải không?”

“Giết nó đi! Để an ủi hồn thiêng của lão gia và Ngọc phu nhân ở trên trời!”



Những tiếng chửi rủa vang lên liên tiếp, khiến cho lỗ tai ta ong ong.

Mạch Diên xua tay, để thị vệ đưa ta vào đại lao.

Lúc ta bị áp giải đi, Thanh Giác công chúa đang ngồi trên hành lang trong đình, cầm một cành hoa nhỏ dài phe phẩy, ngước mắt lên trông thấy cảnh này, nàng ta hoảng hốt, trong ánh mắt đan xen đủ loại cảm xúc hỗn loạn. Có điều ta tin rằng nàng đang cảm kích ta, dù sao ta cũng giúp nàng diệt trừ Ngọc Nương, mối họa lớn trong lòng nàng mà.

Mạch Diên đi phía trước cũng trông thấy Thanh Giác, y sai thị vệ dẫn ta đi trước, nói y sẽ tới sau, sau đó liền đi tới nói mấy câu với Thanh Giác công chúa, Thanh Giác công chúa cười vui vẻ, sau đó rúc vào trong lòng y làm nũng, vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc.

Mạch cặn bã còn tranh thủ liếc mắt lườm ta, ta không nhịn được mắng y một câu: “Đồ ghê tởm.”

Lần này đãi ngộ rõ ràng không giống lần trước, bởi vì sau khi vào đại lao, ta liền bị bọn chúng trói chặt tay, sau đó treo lên xà nhà. Tiếp đó bọn chúng kéo ra khá nhiều hình cụ, nào là kẹp, bàn ủi, roi móc câu, kim bạc, cưa sắt, dao bào cùng với một đống thứ ta không biết tên nữa.

Có tên thị vệ cầm bàn ủi nóng đỏ rực quơ quơ trước mặt ta, cười đắc ý, “Ngươi sắp được thưởng thức ngay rồi đây!”

Cảm giác của một kẻ đứng ngoài quan sát hoàn toàn không thể so sánh với nỗi sợ của người sắp bị tra tấn đâu, da khắp người ta đều run lên bần bật, trong mắt bất tri bất giác đã ứa đầy nước mắt, ta cắn môi ngoảnh mặt sang một bên.

Ra sức tự nhủ trong lòng, không nhìn thì sẽ không sợ…

Bọn thị vệ cười hô hố, đủ các loại lời lẽ thô tục phun ra, khiến người ta ghê tởm nhất là, bọn chúng còn bày đặt ra vẻ đồng tình nói: “Ôi, xem người ta bị dọa sợ, khóc rồi kìa.”

Chỉ chốc lát sau, Mạch Diên đi vào, tiếng ồn ào chung quanh phút chốc rơi vào an tĩnh, đám thị vệ tự động dạt sang hai bên, nhường đường cho y. Y đi đến trước mặt ta, liếc mắt về phía bàn ủi trong lò.

“Sợ rồi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.