Ngươi Là Cái Tay Nải

Chương 47: Chương 47




Đối với xác chết, ta đã mất cảm giác dư thừa, chỉ giật mình hiểu ra, ở lâu trong phòng giặt, sợ là sẽ rước lấy tai họa. Ta mới vừa lùi lại thì đụng đến chậu hoa ở sau lưng, gây ra tiếng kéo rê trên mặt đất.

Đám thái giám kia thính tai, lập tức hướng về phía ta hô lên: “Kẻ nào!”

Ta ôm bao quần áo, thầm nghĩ không xong rồi, sau đó liền xoay người chạy, ra khỏi cổng lớn của Thám Hương viên, ta quẹo vào một lối rẽ, trong lối rẽ có hai con đường, ta nhớ một cái trong đó thông tới hành lang Đông Phong hướng về điện công chúa, con đường kia nhỏ hẹp, hẳn là dẫn tới một đình viện hoặc cung điện hẻo lánh nào đó.

Nếu trốn vào xó xỉnh hẻo lánh, không bị bọn chúng phát hiện, ta còn có thể tìm ra đường sống, nhưng nếu bị phát hiện, e là sẽ chết một cách thần không biết quỷ không hay. Còn nếu ta chạy tới chỗ đông người, bọn chúng sẽ không dám ra tay với ta, nhưng không biết chừng sau này chúng sẽ tìm được cơ hội dồn ta vào chỗ chết.

Ta suy tính trong chốc lát, vẫn quyết định chạy về phía hành lang Đông Phong, dù sao ta cũng chẳng ở lại trong cung lâu, chỉ cần cẩn thận ứng phó, có lẽ sẽ bảo vệ được mạng nhỏ.

Nghĩ tới đây, ta lập tức co cẳng chạy, bọn thái giám phía sau cũng theo tiếng bước chân mà đuổi theo ta, dù sao ta cũng chỉ là con gái, chạy nhanh đến đâu cũng không so được với đám hoạn quan này, sau khi qua vài khúc ngoặt, ta dựa vào cổng lớn ngoài điện công chúa thở hổn hển.

Không xong rồi… Nếu tiếp tục chạy như vậy, chẳng mấy chốc sẽ bị tóm gọn, hai chân ta đã bủn rủn, làm sao còn sức mà chạy tiếp! Kiểu lý luận chó cùng rứt giậu rõ ràng là nói nhảm, một khi sức lực cạn kiệt thì chỉ có đường chết mà thôi.

Ta quay đầu lại, mới phát hiện tiếng hô hào của bọn chúng ngày càng gần, trong lòng ta dâng trào cảm xúc bất lực khi cận kề cái chết. Chỉ cần đi tiếp vài bước nữa là đến điện công chúa, chỗ đó chắc chắn có không ít người qua lại.

Ta nghiến răng, gắng gượng bước thêm một bước, bắp chân chợt mềm nhũn, ta ngã chúi về phía trước.

Chớp mắt tiếp theo, ta đã được người ta đỡ lấy, người trước mặt giữ chặt hai cánh tay ta. Ta ngẩng đầu nhìn lên, lập tức sửng sốt đến trợn mắt há mồm.

Mạch cặn bã? Mạch Diên đại tướng quân?!

Y không nhìn ta mà dõi mắt nhìn về phía sau lưng ta, sau đó dùng sức ôm lấy ta ép vào tường, dùng tay áo bào che kín ta lại, chỉ để lộ ra hơn nửa khuôn mặt để ta thở phì phò lấy hơi. Y vùi đầu vào hõm cổ ta, hơi thở đều đặn nhè nhẹ phả trên làn da, khiến ta run lẩy bẩy.

Ta vừa định mắng y vô liêm sỉ thì chợt thấy mấy tên tiểu thái giám lần lượt bước tới, sau khi trông thấy hình ảnh ướt át này chúng vội cúi đầu quỳ xuống, cung kính nói: “Bái kiến phò mã.”

Phò mã… Y đã thành hôn với Thanh Giác công chúa rồi ư?

Y ngẩng đầu từ cổ ta, đôi mắt đào hoa hẹp dài hơi nheo lại, vẻ mặt rất khó chịu, lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì cút ngay.”

Đám thái giám sợ tới mức giọng nói cũng mất đi âm điệu bình thường, bắt đầu liều mạng xin tha, sau đó cả đám khom lưng lủi đi.

Ta hít thở cũng chỉ dám e dè, Mạch Diên không cử động, ta cũng không dám nhúc nhích, đến tận khi đám người kia đã đi rồi, y mới thả ta ra.

Tâm tư ta đang căng thẳng thì chợt được thả lỏng, cơ thể như bị rút hết gân cốt, xụi lơ xuống.

Y từ trên cao nhìn xuống ta, hàng mày cau chặt, cực kỳ khó hiểu, “Thẩm Thế Liên?”

Ta cúi đầu, quyết định giả ngu, “Tướng quân nhận nhầm người rồi.”

Khóe miệng y cong lên đầy vẻ nghiền ngẫm, “Chẳng lẽ là nghe ngóng được tin tức gì đó, nên tới đây tìm người?”

Loại người như ta không chịu được phép khích tướng, lập tức lòi đuôi chuột, “Ngươi biết tin về hắn hả?”

“Vậy là Mạch mỗ không nhận nhầm đâu nhỉ?”

Ta xụ mặt, ông nội y chứ.

Mạch Diên đội một chiếc mũ cánh chuồn tinh xảo, quan bào tay rộng màu đỏ thẫm, trước ngực thêu hình bạch hổ vừa tao nhã vừa uy phong, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú như cười như không đầy mê hoặc, tư thái cao ngạo khinh người.

Hắn nhìn chằm chằm bọc vải trong tay ta một lúc lâu, sau đó đưa tay giật lấy, “Ném đi.”

“Vì sao chứ?”

Hắn thủng thỉnh mở bọc vải ra, rải rác lẫn trong đống quần áo toàn là vàng bạc châu báu. Ta hoảng hồn, ngồi chồm hỗm xuống lật qua lật lại, “Bọn họ… sao phải đưa ta những thứ này?”

Mạch Diên nhướng mày, “Nếu người khác nhìn thấy, ngươi quả thật giống như đang sợ tội mà bỏ trốn.”

Ta chợt như được cảnh tỉnh. Bọn chúng giết Hương Lăng, lại muốn đổ tội lên đầu ta? Tất cả những việc này, nếu như không có ai ở trong chỗ tối ngầm bày kế, thì đám nô tài kia quá láo xược rồi! Vị Vân quý phi kia miệng nam mô bụng một bồ dao găm, ngoài mặt thì ra vẻ ôn hòa độ lượng, sau lưng còn chẳng phải làm ra những chuyện tàn nhẫn máu lạnh này hay sao?

Hương Lăng ngốc nghếch.

Ta đứng dậy, bất giác lùi ra sau vài bước, duy trì khoảng cách nhất định với Mạch Diên, “Tạ ơn tướng quân cứu giúp.” Nói xong ta dợm bước đi, y kéo ta lại.

Y nghiêm mặt, hỏi rất nghiêm túc: “Vết thương trên người sao rồi?”

Vừa nhắc tới chuyện này ta liền giận không để đâu cho hết. Có điều, nếu không nhờ có miếng vật tổ gỗ kia, nhất định ta đã lộ tẩy khi bị y tra tấn, chứng thực toàn bộ hoài nghi của y về ta. Như vậy, e là ta khó mà thoát khỏi lòng bàn tay y. Đã như thế ta cũng coi như trong cái rủi có cái may, những đau đớn kia cũng coi như không uổng phí.

“Gần như khỏi hẳn rồi, chỉ để lại chút tật thôi.” Nhớ tới tiếng gọi phò mã khi nãy, ta nói tiếp: “Chúc mừng tướng quân đã kết duyên cùng công chúa, à không, phải là phò mã mới đúng.”

Y không biết xấu hổ cười ha ha, “Ở trước mặt Phượng Thất Thiềm thì nàng cực kỳ ngoan ngoãn, bây giờ trước mặt ta lại ăn nói cay nghiệt, chẳng lẽ là đối với ta có chút đặc biệt?”

Ta nhổ vào, cái gã mặt dày trơ trẽn này!

“Ta chẳng có quan hệ gì với Phượng Thất Thiềm, với ngươi lại càng không, vì thế ngươi khỏi cần tị nạnh.”

“Nhóc con lừa gạt, trên người nàng có mùi đàn ông rồi.” Y ghé sát mặt vào mặt ta, giọng điệu ngả ngớn, “Nếu như có một ngày, Phượng Thất Thiềm bỏ rơi nàng, Mạch mỗ có thể cân nhắc cưu mang nàng.”

Ta vừa tức vừa thẹn đỏ cả mặt, hận không thể vả cho y hai phát, lời như thế mà y nói ra không biết thẹn. “Ngươi thả ta ra! Ngươi! Ông nội ngươi…” Ta giãy giụa mấy lần vẫn không rút tay ra được, đang định chửi ầm lên, điện công chúa đằng kia chợt truyền tới một tiếng hô, nghe chừng là đang tìm Mạch Diên.

Mạch Diên vừa nghe thế, sắc mặt chợt căng thẳng, sau đó buông ta ra. Không lâu sau, một tên thái giám đi tới từ hành lang trong điện công chúa, trông hơi đứng tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị vô cùng đáng sợ.

Nhìn vào cách ăn mặc của ông ta, áo mãng bào màu bạc cộng thêm mũ lễ, mặt bên mũ lễ còn có ba đường vân ngang tượng trưng cho ba cấp bậc, hẳn là phó tổng quản thái giám.

Trông thấy Mạch Diên, ông ta ngẩn ra, sau đó khom người, “Bái kiến phò mã, Thanh Giác công chúa đang tìm ngài đấy ạ.”

“Biết rồi.” Hàng mày Mạch Diên không buông lỏng, cúi đầu nhìn ta một chút rồi đi tới trước mặt ông ta, khẽ liếc mắt, “Thiện công công, nghe nói bữa trước cơ thể ông mang bệnh, gần như là thoi thóp, bây giờ xem ra đã hồi phục rồi, không còn đáng ngại nữa nhỉ?”

Thiện công công cúi đầu, cất giọng bình thản, “Tạ ơn phò mã quan tâm, nô tài được Quý phi nương nương và Thanh Giác công chúa che chở, đương nhiên là phải cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, ông trời chưa quên nô tài, chính là phúc khí của nô tài.”

Mạch Diên cười khẽ rồi đi, lúc đi tiếng nói còn vọng lại, “Chỉ hy vọng là thế.”

Ta thấy y đi xa, rốt cuộc thở ra một hơi.

Ông ta chính là Thiện công công đấy ư? Nghe nói người này là do một tay Hòa Nhan quý phi đào tạo, ở trong cung mấy năm rất lọc lõi, thủ đoạn tàn ác, giẫm qua rất nhiều thi thể của các công công già mới leo lên được vị trí này. Sau khi Thanh Giác công chúa ra đời, ông ta được phái tới làm việc bên cạnh Thanh Giác công chúa, là tâm phúc trung thành của hai người bọn họ.

Sau khi Mạch Diên đã khuất bóng, Thiện công công mới ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt nheo lại khiến hồn phách ta bay mất một nửa.

“Ngươi không phải thị tỳ trong điện công chúa, tới chỗ này làm gì?”

Giọng điệu này của ông ta khiến ta không khỏi hoảng hốt, luôn cảm giác vô cùng quen thuộc. Bị ông ta hỏi như thế, trong giây lát ta chưa suy nghĩ được gì. Có điều ông ta bắt gặp ta với Mạch Diên dùng dằng lôi kéo, e là hoài nghi ta với Mạch Diên đang vụng trộm, ông ta yêu thương Thanh Giác công chúa hết mực, ngộ nhỡ ông ta nghĩ như vậy thật, chẳng phải là ta sẽ bị hại chết sao?

Ta cuống quít đáp: “Nô tỳ là Như Hoa ở phòng giặt, phụng mệnh Đàm công công tới cung Cảnh Viên lấy xiêm y.”

Ông ta thở dài, có vẻ như khá bất đắc dĩ, “Cung Cảnh Viên cách điện công chúa xa tít tắp à.”

Phản ứng của ông ta hơi kỳ lạ đó nha, đây là thái độ nên có của một công công độc ác đối với thị tỳ bé nhỏ sao… Sau khi hoảng hốt vì được sủng ái, ta bắt đầu dâng lên cảm giác sợ hãi.

Ta ngượng ngùng giải thích: “Nô tỳ mới vào cung không lâu, đầu óc ngu muội nên không thể phân biệt đông tây nam bắc… Sau khi ra khỏi cung Cảnh Viên thì… bị lạc đường.”

Thiện công công im lặng chốc lát, “Thôi, để ta đưa ngươi về.”

Da đầu ta tê rần, da gà rơi lả tả. Chuyện này là thế quái nào đây? Thì ra lời đồn đều là bịa đặt, Thiện công công là người hòa ái ân cần đến thế kia mà? Đừng có phá hủy thế giới quan của ta chứ…

Đến giờ Tuất, lính gác cổng chung quanh bắt đầu đổi ca, hành lang uốn khúc trong cung vốn đã thưa người, giờ hoàng hôn buông xuống lại càng vắng vẻ hơn.

Thiện công công đi phía trước, cả buổi cũng chẳng nói với ta câu nào, thi thoảng có a hoàn thái giám đi ngang qua khom người chào ông ta, ông ta cũng chỉ gật đầu.

Bốn phía yên tĩnh, bóng lưng ông ta được ánh chiều tà dần buông phía trước in bóng trên tường đỏ, thi thoảng có con quạ đậu lại trên xà nhà, nghiêng đầu kêu khẽ, cả khung cảnh như một bức tranh nhu hòa đẹp đẽ.

Ta nhìn một chút, lúc hai tay nắm lấy nhau, chạm tới vòng tay men trên cổ tay, ta vuốt ve hoa văn trên chiếc vòng, trong lòng ngày càng suy sụp.

Ngộ nhỡ… Còn chưa tìm được Tiểu Phượng Tiên, ta đã bỏ mạng nơi thâm cung đại viện này giống như Hương Lăng, vậy phải làm thế nào đây?

Liệu hắn có đau buồn không?

Ta cứ đi cứ đi, không chú ý tới Thiện công công đã ngừng bước tự bao giờ, va cái bộp vào lưng ông ta, lưng ông ta cứng như đá, ta ôm cái trán đau xoa nhè nhẹ, buột miệng mắng một câu “Bà nội cái chân”.

Mắng xong ta mới cảm thấy sai sai, sau đó lập tức ngẩng đầu lên nhận lỗi.

“Nô tỳ lỡ miệng, xin công công tha mạng…”

Ánh mắt của ông ta làm ta không khỏi sững sờ, bởi vì ngược sáng, ta không thấy rõ màu mắt ông ta, nhưng cảm giác vừa thâm sâu thăm thẳm vừa hờ hững thờ ơ kia quả thật giống y như đúc.

Ý thức của ta bị quấy thành bùn nhão, vì vậy ta không biết xấu hổ mà thì thào gọi một tiếng: “Phượng Tiên Hoa…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.