Ngươi Là Cái Tay Nải

Chương 64: Chương 64




Ta ngồi trên thảm cỏ bên bờ sông Phượng Tê, gió lơ thơ thổi qua, mang theo hương lúa mạch mùa gặt thơm nồng, nghe xào xạc bên tai, có lẽ do mùa thu đến, cơ thể đâm lười biếng, ta vừa ngồi xuống là ngồi cả một ngày, tâm tình cũng thoải mái hơn một chút.

Ta sờ cổ tay trái, vết thương trên đó đã lành hẳn, chỉ để lại một vết sẹo gồ ghề, hẳn là xấu xí lắm…

Phía sau vang lên vài tiếng bước chân lộn xộn, còn xen lẫn tiếng cười đùa của mấy người đàn bà.

“A Lãng mới nhặt được một cô nương trên sông Phượng Tê, trông thanh tú ra phết, chỉ tiếc là vừa bị mất trí nhớ vừa mù, hôm trước lúc ta mang bánh bao sang cho A Lãng có liếc thử rồi, xem chừng là yếu ớt chẳng làm được việc gì đâu, khổ cho thằng bé tốt bụng cưu mang cô ta, nếu mà là ta thì đã nộp lên cho sứ giả lâu rồi.”

“Không phải là nó muốn giữ lại làm vợ đấy chứ? Ây da, Điền tẩu à, con gái nhà chị chẳng phải vẫn thích A Lãng à?”

“A Lãng tính tình tốt lắm, chỉ tội không có tiền đồ, cậu ta lấy vợ sớm một chút cũng tốt, cho con bé nhà ta dứt lòng đi, để nó khỏi phải ngày ngày mong nhớ cái đồ đầu óc chậm lụt đó nữa.”

“Đừng nói nữa đừng nói nữa! Người ngồi bên bờ sông kia chẳng phải là cô nương đó hay sao?”



Ta không quay đầu lại, sợ bọn họ lúng túng, chỉ làm như không nghe thấy gì hết.

Dù sao Điền tẩu thường ngày rất săn sóc A Lãng, thỉnh thoảng còn mang một ít đồ ăn và quần áo sang, có lẽ là thấy A Lãng mồ côi cha mẹ, một thân một mình sống quá khổ cực nên sinh lòng thương xót. Bây giờ nếu khiến Điền tẩu mất mặt, sau này sợ là sẽ chẳng còn ai quan tâm đến A Lãng nữa.

Ta nhếch miệng, cảm giác mặt trời đã chếch về bên tai trái, ngẫm nghĩ hẳn là đến lúc mặt trời lặn rồi, ta nắm cây gậy trong tay, đứng dậy quay về.

Mới đi được vài bước, liền nghe thấy A Lãng ở đằng xa gọi ta: “Như Hoa! Như Hoa ––“

Giọng nói của hắn sang sảng mà dứt khoát, xuyên qua làn gió phiêu diêu, sinh ra mấy phần mờ ảo.

Tiếng Như Hoa này, ta cũng càng nghe càng thấy quen thuộc.

Khi mới bắt đầu lơ mơ tỉnh lại, đầu ta đau như búa bổ, tinh thần hoảng loạn, trước mắt là một màu trắng xóa khiến ta nhất thời hoảng hốt, ta bất an quờ quạng bốn phía, kết quả ngã lăn xuống giường, trầy cả cánh tay.

Một chuỗi tiếng bước chân cùng tiếng thở dồn dập truyền đến, chớp mắt sau ta được một người nửa bế nửa ôm nâng dậy, đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc với thiếu niên này, trên người hắn còn thoang thoảng mùi bùn đất và mùi mô hôi sau khi vừa làm việc đồng áng.

“Cô nương, đừng cử động, cô vừa bị sảy thai, thân thể còn phải điều dưỡng một thời gian.”

Ta không nhìn rõ bất cứ thứ gì, trong đầu và trước mắt đều là một khoảng không, chỉ còn chút ấn tượng với việc bị ngã từ mạn thuyền, nhưng đối với chính mình, đối với thế giới bên ngoài đều cảm thấy xa lạ và bất an, hơn nữa nơi gửi gắm hy vọng duy nhất là trong bụng cũng đã mất, khiến ta hoàn toàn không còn lưu luyến gì với cõi đời này nữa.

Hắn vẫn luôn trấn an ta, ta chỉ sợ sệt muốn chạy trốn, giày vò một hồi, ta mới kiệt sức, để mặc hắn bế lên giường.

“Nơi này là Phượng Minh Cô Thành, đa số những người tới đây đều bị thế giới bên ngoài vứt bỏ, nhưng tất cả mọi người đều tìm lại được hy vọng sống nơi đây, cô nương cũng có thể.”

Phượng Minh Cô Thành… Cũng không biết vì sao, nghe thấy cái tên này ta lại thấy an lòng dị thường, có lẽ trong ký ức đã mất đi của ta có tồn tại nơi này chăng?

Hắn thấy ta đã bình tĩnh hơn nhiều, liền cười hỏi: “Xin hỏi cô nương tên gì?”

Ta đáp rất tự nhiên: “Như Hoa.” Ta chợt nhớ ra gã tướng quân họ Mạch kia đã từng nói ta tên là Thẩm Thế Liên, nhưng ta quả thật không thích cái tên đó, thế là trịnh trọng lặp lại cả họ cả tên một lần nữa: “Thẩm Như Hoa.”

Hai tháng nay, nếu không phải hắn tốt bụng cưu mang ta, còn quan tâm chăm sóc ta, chỉ e ta đã chết mục trên dòng sông Phượng Tê dài dằng dặc này mà chẳng có người phát hiện. Nếu không phải hắn kiên trì khuyên nhủ ta, giúp ta nguôi bớt nỗi lòng, có lẽ ta sẽ còn u uất rất lâu. Cho nên đối với hắn, ta rất cảm kích.

A Lãng chạy đến trước mặt ta, cười sang sảng, “Xòe tay ra, nhanh.”

Ta nhoẻn miệng cười, ngoan ngoãn xòe tay ra, “Ngươi lại muốn làm gì thế?” Người này hoạt bát hiếu động, luôn kiếm mấy thứ dễ thương đến trêu ta.

Một lát sau, trong tay có một thứ gì đó trơn tuột, ta khẽ nắm tay, kết quả thứ đó bị ta sờ, bắt đầu ngọ nguậy trườn lung tung trên tay ta, ta sợ hãi vội buông tay ra.

“Đừng sợ đừng sợ, nó là con cá chạch, ta bắt mãi mới được đấy, ta còn tưởng mùa này không có cá chạch cơ.” Hắn lau tay cho ta, “Nghe Điền tẩu sát vách nói cá chạch nấu canh có thể bồi bổ thân thế, cũng không biết là có dễ làm không.”

Ta ước lượng cái sọt cá chạch đầy cơi của hắn, đột nhiên có chút bất đắc dĩ, “Ngươi bắt nhiều quá, nhóc Tiểu Điền bắt giúp ngươi nữa phải không?”

Hắn trả lời rất thoải mái: “Ừ! Không thì làm sao mà nhiều thế này được?”

Ta thở dài. Nhóc Tiểu Điền chính là con gái của Điền tẩu, vừa tròn mười lăm, chính là độ tuổi sắp cập kê, tâm hồn mộng mơ phơi phới, tình ý khó giấu, ngày nào cũng tìm A Lãng chơi đùa, quyết tâm chơi với hắn đến già, tiếc là mỗi lần ta hỏi hắn có tình cảm gì với nàng ta, hắn đều chỉ nói là muội muội.

“Nếu nàng ta biết chỗ cá chạch này bắt về là để bồi bổ cho ta, nàng sẽ giận đấy.” Ta ngẫm nghĩ, “Thế này đi, tối nay nấu xong đem sang cho nhà Điền tẩu nửa nồi nhé.”

Hắn đồng ý ngay, lau sạch tay ta xong liền vác cái sọt lên vai, “Về nhà thôi.”

Dù A Lãng không được khéo tay lắm, nhưng có lẽ trước đây ta cũng chẳng được ăn ngon bao giờ, cho nên đối với đồ ăn hắn làm, ta đều rất yêu thích. Hắn thấy ta thích, lại càng ngày càng chăm chỉ mày mò ra nhiều món ăn.

Sau bữa tối, bởi vì ta đi lại không tiện, vì thế trước giờ vẫn luôn là A Lãng thu dọn bát đũa. Ta nghĩ, nếu cứ thế này mãi cũng không được, những gì nên học thì đều phải học, liền chậm rãi đứng dậy, muốn giúp hắn dọn dẹp một chút, nhưng lại trượt tay đánh rơi chén trà, nước trà nóng hắt vào tay ta. A Lãng lập tức chạy tới hỏi: “Không bị thương chứ?”

Ta trề môi, “Không có chuyện gì.”

Hắn thổi phù một cái vào ngón tay ta, “Mắt của nàng tạm thời chưa nhìn được, đợi bao giờ khỏi thì giúp ta cũng được mà.”

“Nếu cả đời cũng không khỏi, lẽ nào cả đời ta sẽ ăn không ngồi rồi?”

“Không sao, ta có thể chăm sóc nàng mà…”

Ta ngây ngẩn, chợt cảm thấy bàn tay hắn đang nắm tay ta chợt siết chặt hơn một chút, ta nhất thời nghẹn lời, không biết nên đáp lại ra sao, đúng lúc này một cơn gió thổi qua khung cửa, ngay sau đó là một giọng nói lanh lảnh vang lên, chất chứa sự bất mãn và giọng mũi nghèn nghẹn: “A Lãng ca ca, mẹ muội nói ả ta là nàng dâu huynh nhặt về, muội vốn không tin, thì ra đúng là như vậy! Thẩm Như Hoa! Ngươi là đồ vô liêm sỉ, cướp phu quân người khác thật đúng là quá trơ tráo rồi đó!”

A Lãng tức giận, che chở ta ở sau lưng, “Muội nói nhăng nói cuội gì thế? Nàng cướp phu quân của ai?”

“Huynh là của muội! Ả ta cướp huynh đi, còn không cho phép muội mắng ả nữa hả? Huynh càng không cho mắng, muội càng muốn mắng, muội nghe người ta bảo ả đã mang thai con của gã đàn ông khác, có con với người khác rồi mà còn dụ dỗ huynh, mắng ả trơ tráo còn là nhẹ đấy!”

“Nếu muội còn sỉ nhục nàng thì đừng tới nhà ta nữa!”

Ta nghe thấy nhóc Tiểu Điền tức tối hừ một tiếng, rồi khóc thút thít chạy ra ngoài. Nghe nàng ta dùng lời lẽ cay nghiệt như thế, nếu nói không cảm thấy khó chịu chút nào thì đúng là gạt người. Có điều, dù sao nàng ta cùng A Lãng cũng là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã cùng lăn lộn trong đống bùn mà lớn lên, tình cảm rất sâu đậm, nếu thật sự chỉ vì loại người bèo nước gặp nhau như ta mà sinh ra hiềm khích, thì quả thật khiến người ta áy náy.

Ta kéo tay áo A Lãng, ôn hòa khuyên nhủ: “Đi dỗ dành đi, đừng vì ta mà giận dỗi với nàng, ngươi cưu mang ta đã là tốt lắm rồi, đừng khiến người vợ tương lai của mình tức giận mà bỏ đi mất.”

Hắn im lặng hồi lâu, khiến ta nhất thời bối rối, không nhịn được nhớ lại mấy câu vừa rồi xem câu nào kích thích hắn? Kết quả một lúc lâu sau, hắn mới rầu rĩ đáp một câu: “Vợ tương lai gì chứ, ta không coi muội ấy là vợ tương lai…”

Ta đột nhiên cảm thấy tính tình hắn cực kỳ trẻ con, liền bật cười, vươn tay ra định vỗ đầu hắn, kết quả bị hắn bắt lấy tay.

“Nàng nghĩ sao?”

“Gì cơ?”

“Điền tẩu cũng còn phát hiện ra, vậy mà nàng không cảm nhận được chút gì hả?” Thấy ta không nói, hắn có vẻ hơi sốt ruột, sau đó cầm tay ta áp mạnh lên mặt hắn, sợ ta rụt tay về, hắn cầm rất chặt. Lúc này ta mới nhận ra, con người trước mắt này vẫn luôn bị ta tưởng lầm là một cậu bé con, rốt cuộc mặt nóng rần lên.

Mặt hắn rất nóng, da dẻ vì mùa thu khô hanh mà hơi nứt nẻ, thậm chí còn hơi bì lên, sờ vào rất thô ráp, nhưng cực kỳ thoải mái.

“Ta thật lòng muốn cưới nàng làm vợ, dù nàng đã từng có quá khứ không hạnh phúc, nàng cũng đã quên sạch rồi mà, nàng cứ coi như trời cao cho nàng một cơ hội để bắt đầu lại từ đâu đi.”

Ta cúi gục đầu, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác trống trải, như là có thứ gì đó không nên lãng quên bị xếp trong một xó xỉnh, nó bất an phun trào, nhưng lại không thoát ra được.

“Có thể ta đã từng gả cho người khác nhưng bị người ta vứt bỏ, có thể ta đã phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ nào đó, cũng có thể ta đã mang bầu trộm với một người đã có vợ…”

“Tất cả đều là quá khứ rồi.” Giọng hắn rất nghiêm túc, “Gã đàn ông đã vứt bỏ nàng, nàng cũng không cần nhớ lại làm gì.”

Ta rụt ngón tay, trong lúc vô tình lại chạm đến một vết sẹo nhỏ dưới khóe mắt hắn, cả người ta chợt như bị thiêu đốt. Vết sẹo kia… Dường như trước kia cũng có một người có vết sẹo dưới mắt như thế.

Dù ta không nhớ được rõ ràng, nhưng ngờ ngợ có thể nhớ ra một ít những ký ức vụn vặt trong khoảnh khắc nào đó, nhưng những ký ức đó lại như sương mù và cầu vồng trên khung trời buổi sớm tinh mơ, chỉ cần bị nắng rọi sáng thêm một chút sẽ tan tành vụn vỡ, không còn dấu vết. Mà vết sẹo này, lại như một tia sét đánh thẳng vào ta.

Giọng của A Lãng dường như hòa vào một giọng nói khác trong đầu ta, khiến tâm tư ta xao động.

“Mấy bữa nữa ta sẽ theo vài chú bác ra khơi đánh cá, đợi ta kiếm được bạc về thành, chúng ta sẽ thành thân nhé.”

Trước mắt ta vẫn là một mảnh mịt mù, ánh lửa đêm tù mù trong căn phòng tăm tối lay động trong mắt ta, ta chỉ có thể lờ mờ nhìn ra hình bóng mơ hồ của A Lãng. Ta chớp mắt mấy cái, cảm thấy chỉ cần một cái chớp mắt, bóng hình này sẽ biến thành người đó…

Nhưng người đó là ai… Ta thật sự không biết.

Ngón tay ta lại mơn trớn vết sẹo dưới mắt hắn, khi hắn hỏi lần thứ hai, ta cuối cùng đáp một tiếng “Được”.

Sau đó, nhóc Tiểu Điền căm thù ta hết mực.

Nếu đã nhận lời hắn, ta sẽ không nghĩ nhiều nữa, chỉ cảm thấy tiếc nuối, nếu không phải vì A Lãng, có lẽ ta với nàng sẽ trở thành bạn bè. Ngày ra khơi, A Lãng dặn dò ta đủ điều, làm như rất không an tâm, nắm tay ta mãi không chịu buông, cho đến khi chủ thuyền cười hà hà thúc giục lần thứ hai mươi mấy, hắn mới bịn rịn lên thuyền, câu cuối cùng hắn nói với ta là: “Chờ ta về nhé.”

Ta cười đáp được, nhìn hắn dần đi xa, trong lòng cũng có phần quyến luyến, xốc lại tâm tình xong, ta chống gậy mò đường về nhà.

Nhưng ngày đó đường phố Phượng Minh Cô Thành rất đông đúc, người đến người đi tấp nập ồn ào. Ta cẩn thận lò dò trong đám người, bị xô ngã đến mấy lần.

Đang lơ mơ thì nghe thấy một bác gái đi ngang qua nói, ba ngày trước, Thất thành chủ mới trở về, hình như bị thương rất nặng, nghe đâu vừa về thành là được khiêng ngay vào Phượng Sào cung, tình hình không khả quan cho lắm. Vậy mà bây giờ đã khỏi đến bảy tám phần, không ít dân chúng phản ánh lên trên, thành dân lo lắng cho thương thế của thành chủ, hy vọng được gặp thành chủ một lần, để xác định rằng thân thể thành chủ còn khỏe mạnh.

Một bác gái khác phản bác: “Không thể nào, Thất thành chủ hơn hai mươi năm nay chưa từng ra khỏi Phượng Sào cung một bước, sao có thể vì chuyện cỏn con này mà lộ diện?”

Ta nheo nheo mắt, cảm thấy quá khó hiểu, liền tìm phương hướng phát ra âm thanh hỏi một câu: “Vì sao vậy?”

Kết quả là chớp mắt sau đó, bức tường người phía xa liền truyền tới một tiếng hét cao vút đầy kích động: “Kìa, kìa! Thành chủ ra rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.