Ngươi Là Cái Tay Nải

Chương 6: Chương 6




Miệng vết thương đau tới mức ta ứa nước mắt, nhẫn nhịn nhỏ máu lên vết thương cuối cùng của hắn xong, ta liền nhìn hắn chòng chọc.

Nhất định phải có hiệu quả, nhất định phải có hiệu quả…

Quả nhiên, những vết rách đầm đìa máu tươi tựa như loài hoa ăn thịt người đang ngoác miệng bắt đầu chậm rãi khép lại, có vết thương nhỏ đã khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu.

Ta hưng phấn ra sức lay hắn dậy, “Từ Sinh, mau tỉnh lại, ngươi xem này!”

Từ Sinh tỉnh rất nhanh, dường như cũng cảm thấy không thích hợp, hắn động động ngón chân, sau đó kinh ngạc nhìn ta, “Cô nương… Cô, làm cái gì vậy?”

Nói ra thật xấu hổ, lúc còn nhỏ ở trong hang núi ta vô tình phát hiện được một con chim sơn ca từ bên ngoài bay vào, đến khi muốn bay ra ngoài nó đâm đầu vào vách tường mấy lần, lần cuối cùng bị va đập rất mạnh, rất có xu thế không thành công thì thành nhân*, kết quả là bị gãy cánh, nhìn vừa tức cười vừa đáng thương. Ta với nó sống nương tựa lẫn nhau mấy ngày, ngày đó tay ta bị mỏm đá nhọn cứa đứt một vết nhỏ, máu nhỏ vào người nó, nó đập cánh phành phạch vài cái, không hề lưu luyến muốn bay đi, kết quả lại bắt đầu chu kỳ tuần hoàn đâm đầu vào tường rồi lại đâm đầu vào tường…

*hy sinh vì lý tưởng, xả thân vì chính nghĩa.

Lúc đó ta mới biết máu của mình có thể chữa trị cho chim.

Thật không ngờ, còn có thể chữa cho người…

Ta không dám để cho hắn biết khi nãy ta thuần túy là đánh liều chữa trị cho hắn, thế là tùy tiện cười ha ha: “Ta có linh đan diệu dược, vừa mới cho ngươi ăn một viên đó.”

Hắn phản bác: “Tiểu sinh tuy mất ý thức, nhưng hẳn là chưa hề nuốt viên thuốc nào cả…”

Ta thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng vẫn cười hì hì nói: “Ngươi có nuốt mà, trí nhớ kém quá.”

“Ta nhớ là không có…”

“Khốn kiếp, ta nói ngươi có thì chính là có!” Gặp phải cái loại nói năng chẳng ăn nhập gì, ta liền không nhịn được chửi thề.

Vốn định trả lại cây trâm cho hắn, nhưng nghĩ lại, chắn chắn hắn không thể thoát được, trả cho hắn cũng chẳng được tích sự gì. Nếu muốn cứu hắn ra, trừ phi…

Ta nhét cây trâm vào trong túi áo, rồi tháo cái hộp gỗ buộc chặt ở sau lưng xuống, lấy Phượng Khấp Huyết ra, nhét vào trong lòng hắn, dặn dò: “Quy củ giang hồ, có qua có lại, ngươi đưa ta cây trâm ta đưa ngươi huyết ngọc không ai nợ ai nhé, thứ này ngươi giữ cho chắc, ngàn vạn lần không thể sai sót nửa phần được đâu! Nếu không ta khó mà giữ được cái mạng nhỏ này!” Ta cảm thấy lá gan của mình lại lớn thêm một vòng rồi.

Hắn vốn không muốn, bị ta quát nạt đành lặng lẽ nhận lấy.

Đánh cuộc một lần này, sống hay chết, đành xem số trời thôi…

Sớm tinh mơ hôm sau, Huyện thái gia đã lôi ta lên công đường, Từ Sinh ngủ rất say, ta đoán chừng bình thường hắn bị những vết thương kia giày vò chưa từng được yên giấc. Hắn ôm Phượng Khấp Huyết rất chặt, ta vẫn thấy không yên tâm, thế là đem rơm rạ phủ kín mít lên người hắn mới hài lòng thoả dạ ra khỏi nhà lao.

Lão Huyện thái gia kia đội mũ cánh chuồn, búi tóc rất cao, vuốt râu mép nhìn ta, đường nét khuôn mặt tinh tế cũng không che giấu nổi khí chất dung tục.

Bọn hắn ấn ta quỳ trên mặt đất, ta cũng không phản kháng, cũng không phải vì ta nhu thuận, mà thật sự là tối hôm qua tốn nhiều máu cho Từ Sinh quá, thật sự rất mệt, một buổi tối không đủ để ta khôi phục nguyên khí, nếu không với tính tình ương ngạnh của ta thế nào cũng phải đá lại một cước, đá được hay không tạm thời chưa nói đến, tối thiểu ta có lòng là được.

Huyện thái gia kia thấy ta biết điều như vậy, ánh mắt lập lòe chẳng mấy tốt lành, “Ngươi là gì của Phượng Thất Thiềm?”

Ta lắc đầu, “Không quen.”

Lão ta đập kinh đường mộc xuống bàn, “Trên công đường, há lại cho phép ngươi biết chuyện mà không khai báo! Nếu như ngươi không quen biết hắn, tại sao lại nhiễm mùi tử tước anh túc trên người hắn? Cho dù Phượng Thất Thiềm có bản lĩnh lớn thế nào, tiếng tăm trên giang hồ vang dội bao nhiêu, triều đình muốn bắt hắn, hắn cũng chỉ là con chim trong lồng còn bay đi đâu được nữa? Cô nương vẫn nên thành thật khai ra đi, bao che cho trọng phạm sẽ bị xử tội như nhau.”

Ta nghĩ bụng, lão khẳng định ta quen biết Phượng Thất Thiềm như thế, ta cứ thuận theo ý lão thì hơn, thế là ta khéo léo trả lời, “Ta… hình như là không quen.” Ai ngờ lão vẫn không hài lòng, tuy ta không hề cố ý đắc tội quan viên triều đình, nhưng cũng không biết là cách diễn đạt của ta không đúng hay là bọn hắn không chịu hiểu, vừa nghe ta nói xong Huyện thái gia liền bắt đầu dựng râu trừng mắt, tình thế vô cùng không ổn. Bọn hắn lạm dụng uy quyền bức bách, ta cũng đành bất chấp tình cảm. “Tuy ta không biết Phượng Thất Thiềm, nhưng ta xin khai báo một kẻ tên Tiểu Phượng Tiên, liệu có thể được khoan hồng không?”

Huyện thái gia lại hung hăng đập kinh đường mộc, chỉ vào ta lớn tiếng nói: “Gia hình! Ả ta dám bỡn cợt công đường.”

Ta vừa thấy bọn hắn bê cái kẹp ra, vội vàng xin tha: “Có việc gì cứ từ từ nói, có việc gì cứ từ từ nói! Ta, ta có quen Phượng Thất Thiềm –”

Huyện thái gia kia rốt cuộc vui vẻ ra mặt, ta không nhịn nổi trừng mắt khinh bỉ nhìn lão. Thời đại này, trẻ nhỏ trung thực không sống nổi, nói dối cũng đều là vì bị ép buộc mà ra! Đã bịa chuyện, vậy thì sợ gì mà không bịa chuyện lớn một chút.

Ta hắng giọng một cái, bắt đầu nói bậy nói bạ, “Chúng ta là vợ chồng, chàng yêu ta, ta yêu chàng, phu thê tình thâm không rời không bỏ, nếu một ngày không gặp được ta chàng ắt sẽ phát điên, các người dùng thủ đoạn hèn hạ bắt cóc ta, chàng nhất định sẽ liều lĩnh tới tìm ta…” Nói được một lúc chính ta cũng thấy ngại ngùng, cái da mặt dày mất bao nhiêu năm học theo trưởng vịnh mới tu luyện được của ta cũng không chịu nổi ta bôi nhọ Phượng Thất Thiềm như ngựa thần lướt gió tung mây như thế, dù sao cái danh hiệu thành chủ Phượng Minh Cô Thành manshow* như vậy chính là lợi điểm bán hàng, các cô nương có ý dâm ô hắn có đầy đường, chỉ mong hắn đại nhân đại lượng… “Cái đó, các ngươi chờ xem, chớ có động vào một sợi lông tơ của ta.”

*Manshow chỉ những người bề ngoài tỏ vẻ lạnh lùng ít nói để che giấu cảm xúc và suy nghĩ thật sự trong lòng.

Huyện thái gia kia nghe ta nói thế thì nửa tin nửa ngờ, xoa cằm hỏi quân sư đứng bên cạnh, “Con ả ăn mày này có tin được không? Không phải là chúng ta bị lão Trần lừa cho một vố đấy chứ?”

Quân sư cầm quạt lông che miệng, giọng nói lại lớn tới mức cả công đường đều nghe thấy, “Bằng không thì gọi lão Trần tới hỏi thử xem? Ta thì thấy, nếu Phượng Thất Thiềm có thể coi trọng ả, Nhị A Đản bị trúng gió ở cách vách cũng có thể đi tuyển tú được rồi.”

Huyện thái gia kia cảm thấy có lý, lại nổi giận, lần thứ ba đập kinh đường mộc, “Gia hình! Ả ta lại dám bỡn cợt công đường!”

Ta nhất thời bừng bừng lửa giận, hận không thể vả hai cái vào miệng hai tên cặn bã kia, tra hỏi nửa ngày, trắng đen gì ta cũng khai tuốt rồi mà vẫn còn muốn gia hình, gia gia gia, gia cái đầu ngươi!

Ta trơ mắt nhìn cái kẹp lồng vào tay mình, nỗi ưu thương coi cái chết nhẹ tựa lông hồng lại xuất hiện, ta nhắm tịt mắt không dám nhìn, đúng vào lúc này chung quanh bỗng phảng phất một mùi hương quen thuộc, phía sau ta dường như còn có tiếng bước chân đáp xuống đất nhè nhẹ.

Công đường đột nhiên im ắng lại, ta cảm thấy khó tin, trên tay cũng không có cảm giác đau đớn kéo tới như dự đoán. Thế là lặng lẽ mở một bên mắt, chỉ thấy một bóng dáng cao ráo đen như mực xuất hiện trước mắt như ma quỷ.

Giờ khắc này ta mới cảm thấy Tiểu Phượng Tiên đáng yêu biết bao nhiêu, ngay cả chiếc mặt nạ của hắn cũng đáng yêu đến lạ.

Tiểu Phượng Tiên vung một nhát kiếm chém đứt tay của đám nha dịch đang bắt giữ ta, cùng với tiếng gào thét long trời lở đất của đám nha dịch, máu phút chốc văng tung tóe lên người ta, ta nhìn hai bàn tay rơi ngay trước mặt, lập tức ôm đầu không biết sống chết gào lên: “Ngươi không thể dịu dàng một chút được à…” Gào xong ta cũng cạn kiệt sức lực, nhanh chóng ngậm miệng.

“Ngươi bịa chuyện rất đặc sắc, ta vốn định quan sát thêm một lát.”

Ta ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hắn, ý hắn là, hắn đã quan sát được một lúc rồi? Thấy chết mà không cứu được một lúc rồi?

Hắn vỗ vỗ bụi bặm trên người, thấy ta biểu cảm như vậy, liền nói: “Xà nhà trơn quá, nhất thời không bám chắc.”

Đóa Phượng Tiên Hoa này thật sự quá chọc giận người khác rồi! Ta trừng mắt đang định mở miệng, hắn liền xoay người lại, quay sang Huyện thái gia và tên quân sư đang trợn mắt ngây người, cũng không biết do khí phách hắn quá mạnh mẽ, hay là biểu cảm quá mức đáng sợ, cằm của hai kẻ kia đã rớt xuống hai phân.

Tiểu Phượng Tiên nói: “Tìm nàng có việc gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.