Ngươi Là Cái Tay Nải

Chương 79: Chương 79




Vẻ mặt Tiểu Phượng Tiên chợt biến đổi, hồi lâu sau, hắn ngây ngốc giơ tay quơ quơ trước mặt ta.

Ta không khách khí bật cười, ngồi luôn lên đùi hắn, vòng tay ôm cổ hắn, bày ra vẻ mặt tự cho là mê hoặc, “Ta nhìn thấy rồi!” Ta giơ cổ tay trái lên, “Xem nè, đau chết mất.”

Được rồi, thật ra trên đó chẳng có vết sẹo nào cả.

Hắn còn đang sững sờ, cầm tay ta xem xét một hồi lâu, sau đó bóp bóp, “Thẩm Thế Liên…”

“Hả?”

“Tốt nhất là không phải nàng đang nói đùa, không thì…”

Ta thở dài, sờ chuẩn xác lên vết sẹo dưới mắt hắn, vuốt nhẹ mấy lần, sau đó dụi dụi vào lồng ngực hắn. “Thật xin lỗi, thật đấy… Lúc trước chắc chàng bị ta chọc giận lắm nhỉ? Thế này đi, chàng đánh ta mắng ta phạt ta quỳ xích sắt nhỏ sáp nến thế nào cũng được, ta tuyệt đối sẽ không thù dai, tuyệt đối sẽ không trả thù! Chỉ cần chàng hả giận là được.”

Nhớ lại những chuyện mình đã làm khi mất trí nhớ, ta cảm thấy mình thật cặn bã. Khiến cho một thanh niên tốt đẹp sự nghiệp thành công đau lòng thành một tổ ong vò vẽ, ta quả là tội không thể tha.

Dường như hắn bị tin tức này làm cho bối rối, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, nghe xong lời ta nói cũng không động đậy mảy may. Ta bất mãn, lại ngẩng đầu lên, sau đó híp híp mắt, nhào tới cắn vào cổ hắn một cái, còn xấu xa thè lưỡi ra liếm, dần dần, ta càng ngày càng buông thả bản năng, từ cổ hắn lần mò xuống, vạch áo hắn ra.

Ta xin nhấn mạnh, quả thật không phải là ta thèm khát quá lâu mà hóa thân thành sói đói vồ mồi, chỉ là, rất nhớ mùi hương của hắn… rất nhớ rất nhớ…

Tiểu Phượng Tiên tóm ngay được cái tay nghịch ngợm của ta, hắn cúi đầu, dáng vẻ dịu dàng thắm thiết khiến máu nóng trong ta sôi trào, không thể không nói, dáng vẻ hắn quần áo xộc xệch, trong mắt ẩn tình thật sự rất giống một miếng bánh ngọt ngon miệng, cực kỳ mê người.

Nào ngờ ta nén nhịn nửa ngày, hắn nói ra một câu cực kỳ mất hứng: “Không được.”

Ta thẹn quá hóa giận, vùng vằng chui ra khỏi ngực hắn, cảm thấy uất ức, cái tên này đang ghét bỏ ta đây mà! Ta đang muốn nhảy xuống khỏi đùi hắn thì bị hắn ôm chặt, hắn gục đầu sau tai ta nhẹ giọng than thở: “Đi đâu thế?”

Ta ngoẹo cổ, tức giận nói: “Ta tưởng là chàng sẽ vui lắm, ta tưởng rằng, chàng sẽ rất mong chờ… Chàng là đồ khốn…” Ta ra sức giãy giụa, nhưng chuyến đi về thành đã rút mất rất nhiều sức lực của ta, vì thế ta thực sự hơi mệt mỏi, nhưng cho dù mệt mỏi như thế, chẳng phải ta còn muốn bù đắp cho hắn đấy sao! Ta kiên quyết không thừa nhận là ta muốn vồ vào hắn!

Hắn vẫn không nhúc nhích, cánh tay vòng bên eo ta lại siết chặt hơn, “Đừng có đoán mò, thân thể nàng mới hồi phục, không chịu nổi đâu.”

“Viện cớ.”

“Ta có phản ứng hay không, nàng không cảm giác được à?” Hắn vùi đầu trong cổ ta, hàng mi dài khẽ rung động, cọ cho ta ngứa ngáy. Ta run lên, chớp mắt sau đó chợt cảm giác được có thứ gì đó đang rục rịch dưới thân ta… Ta xoay người nhìn hắn nghiêm túc, cực kỳ trịnh trọng bày tỏ: “Ta chịu được.”

Hắn bất đắc dĩ bế ta lên, “Đừng hối hận đấy nhé.”

Một đêm cảnh xuân kiều diễm, mồ hôi nhễ nhại. Lúc hắn ôm lấy ta, tuy ta hơi đau nhức khó nhịn, nhưng vì cảm giác kỳ diệu đã lâu không gặp mà cam nguyện chịu đựng, được tận mắt nhìn hắn nhấp nhô trên người ta, tình ý trong mắt còn nóng bỏng hơn cả đèn cầy, ta hài lòng rồi.

Chỉ có điều… Ta thực sự đã đánh giá cao thể chất của chính mình, cũng đánh giá thấp thể lực của hắn… Sau mấy lần ta gào khóc xin ngừng mà không có kết quả, ta liền triệt để nhận thức rằng mình đã phạm phải một sai lầm mang tính cách mạng. Không nên trêu chọc một gã đàn ông bị cấm dục đã lâu, nếu không ngày hôm sau ngươi sẽ mềm oặt không dính nổi lên tường!

Hôm sau, Tiểu Đàm hiếm khi không tới đập cửa, ta nằm lì trên giường như con rùa đen không nhúc nhích, thật sự mệt bã cả người, nhưng toàn thân lại đau nhức như vừa bị bóp nát rồi nặn lại, khiến ta hoàn toàn không buồn ngủ, đặc biệt là phần eo… Thật ông nội nó không chịu nổi…

Đúng vào lúc ta đang đau buồn không ngớt vì chuyện làm thế nào để ra khỏi điện chủ sự thì tên nào đó chưa được thỏa mãn lại mò tới… Ta túm chặt góc chăn, chật vật lật người, vừa khéo bọc kín mình lại, không cho hắn xuống miệng.

“Sao chàng phải làm đến thế hả? Bình thường còn có tay đấy thôi.”

Tiểu Phượng Tiên cười, bế ta lên, sau đó ép ta lên tường, đáy mắt lấp loáng ánh sáng mê hoặc mà sâu lắng, “Có nàng ở đây rồi, cần gì đến tay?”

Ta xụ mặt, gần như phát khóc, “Ta không muốn, chàng chọc vào người ta nhiều lần như thế, nhỡ lần tới ta mang thai liền bảy, tám đứa thì biết làm sao? Không muốn không muốn.”

Hắn cười càng thêm sảng khoái, cười mãi không dứt được, ta hỏi hắn cười cái gì, có phải ta nói sai gì không, hắn lại lập tức gỡ đống chăn trên người ta ra, “Vậy thì làm tròn, mang thai liền mười đứa đi.”

Ta xụi lơ trên người hắn mặc hắn hùng hục, chỉ cần hắn buông tay là ta lập tức trượt thẳng xuống, thực sự là không dính nổi lên tường…

Đến buổi chiều hắn có việc phải xử lý, ra khỏi điện chủ sự, ta mới được ngủ yên, tới khi tỉnh lại thì trời đã tối. Ta giả bộ mù, bảo Tiểu Đàm đưa ta về Kinh Hồng Tiểu Trúc, nhưng Tiểu Đàm nói Phượng Huyền Điện đã xây sửa xong, liền dẫn ta tới thẳng Phượng Huyền Điện. Ta xua nàng đi rồi tắm rửa sạch sẽ, lúc tắm xong đi ra thì Tiểu Phượng Tiên đã đứng bên ngoài một lúc lâu.

Hắn đang phối một lư hương, cho vào trong đó mấy mảnh gỗ, trong chớp mắt gian phòng liền dấy lên một hương thơm kỳ lạ.

“Du Liệu hương, có công dụng dưỡng sinh, mỗi ngày đốt một lư, ba ngày là đủ.”

Ngửi thấy mùi hương kia, ta mới nhớ ra chính sự.

“Chàng tra ra kẻ phản bội là ai chưa? Còn cả… người hạ độc, rốt cuộc là ai?”

“Nàng vừa về đã vội vàng truy hỏi chuyện sống còn của Phượng Minh Cô Thành như thế, đúng là có giác ngộ của phu nhân thành chủ.” Hắn chọc ghẹo, sao đó liếc mắt nhìn ta, “Nàng có đầu mối gì à?”

“Ừm, lúc trước ta mất trí nhớ, không nhớ được trong hoàng cung nước Thanh Hành đã xảy ra một chuyện… Giờ nghĩ lại mới thấy, có lẽ chính là kẻ đó không còn nghi ngờ gì nữa.”

Trong cung nước Thanh Hành, lúc nghe lén cuộc nói chuyện của hoàng đế và Mạch Diên ở Thám Hương Viên, ta có ngửi thấy mùi tử tước anh túc. Khi đó ta không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Tiểu Phượng Tiên cũng ẩn nấp ở gần đó. Nhưng sau này ngẫm lại, độc trên người Tiểu Phượng Tiên đã được giải, túi dược tử tước anh túc cũng đã sớm bỏ đi, không thể còn thứ mùi kia được. Mà trong khoảng thời gian bị mất trí nhớ, ta vẫn nhớ rõ ràng, trên thân thể người đó ta cũng ngửi thấy mùi tử tước anh túc… Mặc dù ông ta đã dùng những mùi khác át đi, nhưng ta vẫn có thể phân biệt ra, đó chính là mùi tử tước anh túc.

Sắc mặt hắn sa sầm, “Ta vẫn luôn hoài nghi, nhưng người này che giấu rất kín kẽ, ta sai người điều tra đã lâu, ông ta tai mắt đông đảo, khó mà ra tay được.”

“Ta nghe nói, vào lễ thành nhân của chàng, ông ta đã nói đàn bà là họa quốc hại dân. Vì thế…” Ta mím mím môi, “Ta nghĩ ra một cách, hơi mạo hiểm một chút, nhưng có lẽ sẽ dùng được.”

“Cách gì?”

“Để Thang bà bà đổi mặt cho ta.”



Thật ra cái cách đổi mặt này, chỉ nghĩ trong đầu thôi thì được, chứ đời nào Tiểu Phượng Tiên chịu đồng ý? Vì thế, cũng chỉ là làm một tấm mặt nạ da người thôi…

Khi ngồi trong tẩm điện của Trương lão tà, ta cố bình tĩnh lại nhiều lần, nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc mà dữ tợn của ông ta, ta liền sợ hãi từ tận đáy lòng.

Dù sao cái việc diễn kịch như thế này, ta đâu có nhiều kinh nghiệm như Tiểu Phượng Tiên chứ? Đương nhiên, ta đã xin hắn chỉ bảo kinh nghiệm nhập diễn, hắn thản nhiên tự đắc trả lời ta một câu: “Nàng chỉ cần nghĩ, nếu như nàng lộ tẩy, ta tuyệt đối sẽ không vào cứu nàng, thế là diễn được ngay.”

Cái gã vô lương tâm chết tiệt này, ta bất chấp tất cả chẳng phải là vì hắn hay sao! Lúc đó ta nghiến răng nghiến lợi, căm hận nhào tới, thề phải đại chiến ba trăm hiệp với hắn, khụ khụ, kết quả sau đó đúng như ta mong muốn, chỉ có điều chiến trường là một địa điểm tế nhị nào đó không thể nói ra, hơn nữa ta liên tục xin tha “A a a ta không muốn không muốn”, hắn vẫn giả bộ không nghe thấy, tiếp tục tiến công, cực kỳ vô liêm sỉ.

Trương lão tà vừa tiến vào, cửa chợt bị gió thổi bật ra, toàn bộ nến đều tắt phụt.

Ông ta chần chừ một lát, mới hỏi: “Ngươi là ai?”

Ta chậm rãi xoay người, nhướng hàng mày dài nhìn ông ta, dọa cho ông ta sợ điếng người.

“Lục phu nhân?”

Ta chậm rãi đứng lên, giả vờ trấn định nhếch môi cười. May mà lúc này không có ánh sáng, chứ nếu ánh sáng chiếu vào mặt ta, đảm bảo ta sẽ lộ tẩy ngay… Bởi vì ta có thể cảm giác rõ ràng mặt ta đã rút gân rồi…

Ta đứng thẳng tắp, được rồi được rồi, đừng hoảng đừng hoảng, mặt giống như đúc, quần áo cũng mặc theo phong cách của mẹ, mọi chuyện đều chuẩn bị chu toàn. Ta ổn định hơi thở, bước mấy bước về phía ông ta, cẩn thận ngẫm lại ngữ khí nói chuyện của mẹ ta, sau đó mở miệng nói: “Ngươi hại phu quân của ta, vu cho ta tội bất nghĩa, bây giờ… Còn muốn hủy hoại cả tòa thành trăm năm cơ nghiệp này nữa ư?”

Ông ta híp mắt nhìn ta, giống như không nghĩ ra vì sao ta lại xuất hiện ở đây, “Ngươi là người phương nào, tưởng là giả thần giả quỷ lừa bịp, chơi trò vặt vãnh này thì lão phu sẽ sợ hãi hay sao?” Tay ông ta khẽ nhúc nhích, một thanh kiếm trượt ra từ ống tay áo, “Nói, ngươi là ai.”

Ta liếc kiếm của ông ta một cái, “Ngươi đã giết ta một lần, sao nào? Còn muốn giết thêm một lần nữa sao?” Ta bước tới trước mặt ông ta, nhìn ông ta chằm chằm không chớp mắt, thật ra nỗi oán hận đối với ông ta không cần giả bộ cũng rất chân thật. Kẻ này giết cha mẹ ta, còn vu hại cho ta, ý đồ muốn nhổ cỏ tận gốc, làm sao có thể không hận.

Ông ta nhíu mày, vẫn chưa hiểu, nhưng thấy ta đến gần liền lập tức vung kiếm lên. Ta bước về phía mũi kiếm của ông ta, thầm hạ quyết tâm, mũi kiếm đã chạm tới vai ta, từng tấc từng tấc thâm nhập. Ông ta rõ ràng đã bị dọa, sững sờ nhìn bả vai chỉ chớp mắt đã loang lổ máu của ta, khóe miệng mấp máy mấy lần, giống như muốn nói điều gì đó.

Ta nhịn đau, sau đó dùng lòng bàn tay cứa lên lưỡi kiếm của ông ta một vết, giơ lòng tay lên trước mặt ông ta, chỉ chốc lát sau, vết thương liền khép miệng. Ông ta trợn tròn mắt, hết nhìn bàn tay rồi lại nhìn mặt ta, mặt chợt trở nên trắng bệch, sau đó bất giác buông lỏng tay. Kiếm chưa đâm quá sâu vào vai ta, vì thế khi ông ta buông lỏng tay, kiếm liền rơi xuống đất, không lâu sau, vết thương trên vai cũng khôi phục như lúc ban đầu.

Bởi vì bị mất máu, sắc mặt của ta phỏng chừng cũng chẳng khá hơn ông ta là bao, vì thế hiệu quả trở nên vô cùng kinh sợ, ông ta lùi về sau một bước, mắt run rẩy nhìn ta, nói năng lộn xộn: “Ngươi… Ngươi… Ngươi đúng là…”

“Không phải ngươi yêu ta sao? Nếu yêu ta… Vì sao phải đuổi tận giết tuyệt như vậy…”

Đối với chuyện này, ta cũng không chắc chắn hoàn toàn, nhưng theo như Thang bà bà nói, vào ngày thành thân của Phượng Lục Tỳ Hưu và Lục phu nhân, vợ của Trương lão tà đột ngột bị bệnh nặng qua đời, đứa con chưa đầy tháng của ông ta cũng mất tích một cách bí ẩn. Có người đồn rằng Phượng Lục Tỳ Hưu kiêng kỵ địa vị của Trương lão tà ở trong thành nên mới ra tay ngoan độc, còn có một giả thuyết khác, là ông ta đã từng ái mộ Lục phu nhân, chấp niệm đối với Lục phu nhân quá sâu, sau đó không thể nào chịu nổi việc Lục phu nhân gả cho người khác, phát điên giết vợ bỏ con.

Ta suy nghĩ một hồi, mạo hiểm lựa chọn giả thuyết thứ hai. Nếu Phượng Lục Tỳ Hưu muốn diệt trừ Trương lão tà, vì sao lại phải chọn ra tay vào ngày đại hôn?

Trương lão tà nhìn ta chằm chằm, khí chất gừng càng già càng cay toát lên từ con người vốn lạnh lùng trầm tĩnh chớp mắt hoàn toàn tiêu tan. Ông ta cười gượng gạo, chỉ vào ta hét lên: “Ngọc Hòa Nhan! Khi đó muội vì Phượng Lục Tỳ Hưu mà vứt bỏ ta, ta đã nói với muội, chắc chắn muội sẽ hối hận.” Ông ta đi tới, túm chặt lấy cánh tay ta, “Chúng ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, muội hứa sẽ vĩnh viễn ở bên ta, kết quả thì sao!?”

Ông ta quá kích động… Giọng nói oang oang khiến lỗ tai ta đau ong lên, ta không nén nổi thầm trợn mắt khinh bỉ. Kết quả kết quả, kết quả ông nội nhà mi chẳng phải cũng hạnh phúc mỹ mãn cưới vợ thành gia lập thất rồi đấy sao? Còn sinh con nữa kìa… Lý luận của lão già này thật khiến người ta không nỡ lòng nhìn thẳng.

Ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh, “Ta không còn lựa chọn nào khác, hơn nữa… đàn ông trên đời này đều quen thói trăng hoa, có mấy người sẽ thật lòng chờ đợi? Ngươi nhẫn tâm với vợ ngươi như vậy, nếu người gả cho ngươi chính là ta, e là kết cục của ta cũng chẳng khác nàng là mấy đâu nhỉ?”

“Ha ha ha ha!” Ông ta buông ta ra, phá lên cười điên cuồng, ánh mắt còn ẩn chứa đầy châm chọc, “Ngươi không gả cho ta, kết cục chẳng phải đều là chết đó sao? Nói trắng ra là, Phượng Lục Tỳ Hưu chính vì ngươi mà phải chết!”

“Ngươi sinh lòng phản thành, nhưng lại muốn đổ hết tội lỗi lên đầu ta, ngươi nói ra được, nhưng ta thì nghe không nổi.”

“Ta muốn bá thành làm chủ đấy, ai quy định chỉ những kẻ có thần ấn trên lưng mới có thể làm thành chủ Phượng Minh Cô Thành? Ta cứ muốn nghịch thiên đấy. Cho dù ngươi biết dã tâm của ta, ngươi đã chết rồi, có thể làm gì được ta nào?”

Đèn chung quanh đột nhiên được thắp lên, một đám người xuất hiện phía sau Trương lão tà, Tiểu Phượng Tiên đứng đầu đoàn người, đầu ngón tay tụ khí, liếc mắt nhìn Trương lão tà, “Nàng không thể, nhưng ta có thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.