Nghe thấy thanh âm của đại ca mình, Tần Độc Tôn kinh hỉ, song tâm tình
lại càng thêm nặng nề. Vốn hắn không có phần thắng, giờ đại ca chỉ biết
chút khinh công còn ở gần sát, hắn ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không
còn.
“Huynh/Ngươi chạy tới làm gì?” Đồng dạng một câu cả hai người cùng hỏi.
Tần Độc Tôn và Nguỵ Thiên Thanh liếc nhau, trong mắt đều có nghi hoặc.
“Ha ha ~ Hiểu lầm hiểu lầm.” Tần Duy Ngã ôm Li Nhi đứng giữa hai người, nhìn bên này rồi ngó bên kia, cười đến cảnh xuân vô hạn.
“Di? Sao lại…” Nghe thanh âm rõ ràng là đại ca mà? Nhưng mặt lại không giống.
“Hướng — Nam — Ngươi không hảo hảo trông nhi tử của ngươi, chạy đến đây làm gì a.” Tần Duy Ngã gắng sức nháy nháy đôi mắt đào hoa của mình về phía
Nguỵ Thiên Thanh. Trời ơi, ngàn vạn lần đừng nói với ta ngươi lại bắt
đầu phát cuồng, ta hi sinh thân mình lâu như vậy, không phải để chờ đợi
ngày này đâu!!
“Cha cha!!” Li Nhi cũng hợp thời nhắc nhở Nguỵ Thiên Thanh sự tồn tại của mình.
Làm tốt lắm!! Tần Duy Ngã thơm Li Nhi một cái.
Nguỵ Thiên Thanh nghiến chặt răng, lặng lẽ vận tâm pháp, cưỡng chế đè sát ý
trong lòng xuống, sau đó mới đi đến trước mặt thê nhi, xin lỗi, “Dạo gần đây không biết vì sao cứ thấy có chút tâm phiền ý muộn, chắc là vì nội
thương lúc tỷ thí với Phi đệ.”
“Vậy sao ngươi còn động võ với
người ta!” Tần Duy Ngã không chịu buông tha. Trời biết vừa nãy lúc hắn
chạy ra đứng giữa hai chân còn đang phát run vì đau nhức.
“Nương
tử, là ta không phải, ngươi vẫn là vào thuyền nghỉ ngơi đi.” Nguỵ Thiên
Thanh thấy hắn mày liễu nhướn cao, chuẩn bị trách mắng, bèn mau lẹ tiến
lên ôm con, đỡ thắt lưng hắn xin khoan dung.
Nương tử? Từ khi nào đại ca biến thành nữ nhân vậy?? Tần Độc Tôn ở bên cạnh trợn mắt há hốc
mồm, ngay cả miệng chảy máu không ngừng cũng không để ý.
“Tửu
tửu!!” Y quay người lại, Li Nhi liền mặt đối mặt Tần Độc Tôn. Hai mắt
tròn tròn nhìn cái người chảy nước miếng màu đỏ kia, chớp chớp mấy cái,
rốt cuộc nhớ ra hắn là ai.
“Tửu tửu!!”Tiểu tử dùng sức ở trong
lòng Nguỵ Thiên Thanh cọ đến cọ đi, muốn thoát khỏi tay cha, chạy đến
chỗ cữu cữu (cậu) người hiểu rõ nó nhất ngoài cha và nương.
“Tửu
cái gì mà tửu!! Còn nhỏ đã đòi tửu, con cho con là tửu thần chuyển thế
chắc!!” Tần Duy Ngã vừa nghe đã biết Li Nhi định nói gì, một phen bế
nó vào lòng, bắt đầu sửa lại.
“Hửm?” Nguỵ Thiên Thanh kì quái
nhìn lại Tần Độc Tôn còn đang ngơ ngác, càng nhìn càng thấy không bình
thường. Sao người này bộ dạng giống nương tử quá vậy?
“Đại ca,
huynh làm cái quỷ gì thế?” Tần Độc Tôn rốt cuộc hồi phục tinh thần, nuốt xuống một búng máu, tự điểm huyệt đạo cầm máu xong, theo sát bọn họ hô.
Không nghe thấy không nghe thấy, ta cái gì cũng không nghe thấy!! Tần Duy Ngã tiến hành tự thôi miên, bất chấp xương sống thắt lưng đau, cầm cánh tay Nguỵ Thiên Thanh đi về phía trước.
“Đại ca, huynh chạy cái gì!!
Cha nương vì huynh đều sắp khóc đến chết, huynh không hồi gia còn muốn
đi nơi nào hả!!” Tần Độc Tôn bị thương, đi không nhanh bằng Tần Duy Ngã, mắt thấy hắn sắp đi khỏi, vội đến giậm chân.
Cha nương? Cước bộ vội vã chợt ngừng lại.
Trong đầu hiện lên cảnh cha ngồi trước bàn đấm ngực giậm chân, nương ghé trên giường gào khóc, hai mắt Tần Duy Ngã cũng ươn ướt. Nương a, con thực
xin lỗi người!!
“Ô –” Tần Duy Ngã bi thương, đứng ở đó bắt đầu thê thảm khóc oà lên.
“Nương, nương tử?” Nguỵ Thiên Thanh luống cuống tay chân không biết dỗ hắn thế nào.
“Đệ nói đại ca, huynh ở đây khóc, chẳng thà lập tức theo đệ hồi gia báo tin bình an!” Tần Độc Tôn cuối cùng cũng đuổi kịp họ, thở phào nhẹ nhõm,
nén giận nói.
Ta cũng muốn lắm chứ!! Tần Duy Ngã liếc Nguỵ Thiên Thanh bên cạnh, khóc càng thêm lợi hại.
“Oa oa!!” Tựa hồ cảm thấy chưa đủ náo nhiệt, Li Nhi cũng khóc ầm lên.
“Đủ rồi!!” Bỗng dưng một tiếng hét lớn vang lên, doạ tới mức Tần Duy Ngã và Li Nhi sợ run, tiếng khóc đình chỉ.
Hắn nhìn Tần Độc Tôn, Tần Độc Tôn nhìn Nguỵ Thiên Thanh, Nguỵ Thiên Thanh nhìn — Yến Văn An.
“Nếu ngươi không có việc gì thì quay về chỗ cũ đi, đỡ phải khiến ta ngày
ngày bị đệ đệ ngươi đuổi giết.” Yến Văn An bị Nguỵ Thiên Thanh nhìn cho
sợ hãi cố kiên trì nói cho xong.
Ủa ~? “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi —” Đột nhiên nhìn thấy cừu nhân, Tần Duy Ngã kích động đến nói không rõ ràng.
“Nương tử, ngươi làm sao vậy?” Nguỵ Thiên Thanh vỗ lưng hắn, càng thêm khó
hiểu. Hôm nay có chuyện gì vậy? Nghe người này nói, lại nhìn bộ dáng
nương tử, tám chín phần mười đây là người nhà nương tử. Nhưng kì quái
chính là nương tử vì cớ gì lại không muốn nhận bọn họ? Còn khóc thương
tâm đến vậy? Chưa kể tên tiểu tử kia nữa….Hay là hắn cũng quen biết
nương tử???
“Ngày đó là ta không biết phân biệt tốt xấu càn quấy, Tần Duy Ngã, nếu ngươi muốn báo thù, liền xông đến đi.” Yến Văn An ưỡn
ngực, một bộ anh hùng không hối hận.
“Hừ ha ha ha ha!”
Xông tới? Hảo, ngươi muốn ta xông tới, được! Hôm nay bổn thiếu gia sẽ cho
ngươi nếm thử lợi hại của phân cân thác cốt chưởng (chia gân mài xương). Tần Duy Ngã cười gian ném Li Nhi vào ngực Nguỵ Thiên Thanh, phình ngực, ép vai, mười đầu ngón tay cửu âm bạch cốt trảo lao về phía Yến Văn An.