Tìm một sương phòng kín đáo, Quản Linh Nhi mời Ngưng Sơ ngồi bên cạnh mình.
“Nếu tỷ tỷ nuôi Li Nhi từ nhỏ, hẳn sẽ biết trên người Li Nhi có một trường
mệnh toả đi.” Quản Linh Nhi hơi kéo vạt áo Li Nhi, lôi chiếc khoá nho
nhỏ trên cổ nó ra.
“Chỉ bằng thứ này, ngươi đã nói nó là cháu
ngươi?” Trên đời có ngàn vạn cái khoá giống nhau, chỉ dựa vào thứ này đã kết luận thân phận của Li Nhi, Ngưng Sơ không khỏi cảm thấy có chút
buồn cười.
“Tỷ tỷ đừng vội, nghe Linh Nhi nói xong đã.” Quản Linh Nhi cao thâm cười, tiếp tục nói, “Khoá này là do Nhị ca ta tự tay đúc,
bên ngoài không có gì khác so với khoá bình thường, nhưng bên trong…”
Quản Linh Nhi khéo léo gảy một cái, chiếc khoá ‘cạch’ mở ra.
“A!” Ngưng Sơ kinh hô. Năm đó nàng hao hết tâm tư cũng không mở được khoá, Quản Linh Nhi vậy mà có thể mở ra dễ dàng.
Khoé tách thành hai nửa, Quản Linh Nhi thỉnh Ngưng Sơ nhìn vào bên trong — có một nửa miếng ngọc bằng ngón tay.
“ Đây là di vật của nương ta, nguyên bản là một miếng ngọc hoàn chỉnh,
sau không cẩn thận vỡ mất, nứt làm đôi.” Nói xong, Quản Linh Nhi tháo
chiếc túi hương màu đỏ đeo trên cổ mình xuống, mở túi lấy một nửa ngọc
giống hệt ra.
Sau đó trước mặt Ngưng Sơ Quản Linh Nhi ghép hai mảnh làm một, cười nhìn Ngưng Sơ, “Tỷ tỷ, ngươi có thể tin rồi chứ?”
“…” Ngưng Sơ thần sắc phức tạp nhìn miếng ngọc được ghép hoàn mỹ, nản lòng cúi đầu.
“Tỷ tỷ, ngươi đừng buồn, nếu ngươi thực sự thích Li Nhi, để nó nhận ngươi
làm kiền nương (mẹ nuôi) cũng không phải là không được.” Quản Linh Nhi
nhìn nàng khổ sở, mỉm cười an ủi.
“Thị tử!! Nàng là thị tử!”
Không chờ Ngưng Sơ mở miệng, Li Nhi đã lên tiếng phản đối. Nàng không
phải mẫu thân, nàng là thị tử của Li Nhi!!! (Dịch: Cổ không phải mẹ tui, cổ là quả hồng của tui!!!)
“Phốc!! Ha ha!” Quản Linh Nhi không nhịn được cười to.
“Sư tỷ! Là sư tỷ!” Ngưng Sơ đột nhiên có cảm giác đánh mất nó cũng không phải quá tệ.
“Đúng rồi, Ngưng sư tỷ! Vì sao Li Nhi lại gọi ngươi là sư tỷ vậy?” Tần Độc Tôn nén cười, hỏi vấn đề mình vừa suy nghĩ.
“Đó là vì sư phụ ta nói Li Nhi căn cốt kì gia, muốn thu nó làm đệ tử cuối
cùng. Hơn nữa, lúc Li Nhi một tuổi sư phụ đã hao tổn hai thành nội lực
đả thông thất kinh bát mạch cho nó, hiện tại…” Ngưng Sơ thấy bản thân
thực vô dụng, trở về không biết nên nói với sư phụ thế nào đây.
Hả? Còn có chuyện này? Tần Độc Tôn có chút khó xử. Giải quyết xong Ngưng
Sơ, giờ còn dính lứu đến cả Độc Hành đạo nhân. Người khác thì không nói, cố tình lại là vị quyết ý kia, một khi ông đã nhận định chuyện gì, dù
có một trăm đầu trâu cũng không kéo về được đâu! Nhưng không thể để
Ngưng sư tỷ mang Li Nhi đi được…Ai! Quá khó a quá khó!
“Tỷ tỷ, Li Nhi còn quá nhỏ, hơn nữa nó mới gặp lại phụ thân, chuyện bái sư trước
cứ tạm gác đã. Về phần lệnh sư, tất Y thánh tiền bối sẽ giải thích rõ
ràng, ngươi đừng lo lắng.” Quản Linh sớm đã có tính toán, tha càng nhiều người xuống nước, cuộc sống mai này của sư huynh mới càng được đảm bảo.
“Đúng rồi, sư phụ ta biết tường tận sự tình, giải thích một chút là ổn thôi,
Ngưng sư tỷ đừng lo.” Nghe lời vàng ý ngọc của người trong lòng, Tần Độc Tôn thầm mắng bản thân ngu ngốc, còn ai rõ chuyện này hơn sư phụ hắn
chứ! Để ông thúc ngựa đi tìm Độc Hành đạo nhân, nhất định sẽ không thành vấn đề.
Cái Ngưng Sơ lo cũng không phải là sư phụ sẽ trách phạt, mà là cuộc sống mai sau sẽ không còn Li Nhi bên cạnh nữa. Tình mẫu tử
ba năm cứ như vậy cắt đứt, nói dễ hơn làm a!
“Thị…Thị tiết!” Li
Nhi nhìn ra Ngưng Sơ thực thương tâm, nó đi tới bên cạnh nàng, kiễng
người lên, dùng bàn tay nho nhỏ lau đi nước mắt nàng, “Li Nhi thích thị
lễ lắm.”
“Li Nhi…” Ngưng Sơ rốt cuộc kìm không được, ôm Li Nhi thương tâm khóc oà.
***
Trong phòng tại khách điếm, Nguỵ Thiên Thanh bưng một chén nước đi đến đầu giường, nhìn Tần Duy Ngã sắc mặt tái nhợt uống nước.
“Nương tử, đã đỡ hơn chưa?”
Ai! Hoạ thuỷ không hổ là hoạ thuỷ, vừa xuất hiện đã làm thiếu gia ta sợ
suýt mất nửa cái mạng. Tần Duy Ngã tiểu sinh lo âu nuốt miếng nước.
“Còn muốn uống thêm nữa không?” Nguỵ Thiên Thanh thuận khí giúp hắn, săn sóc cẩn thận hỏi.
“Thôi.” Tần Duy Ngã lắc đầu. Đều do Quản Linh Nhi, đang yên đang lành dừng chân ở đây làm chi, thế này thì hay rồi! Đụng phải Ngưng Sơ hoạ thuỷ rồi đó.
“Nương tử, vị cô nương vừa rồi nói chuyện với ngươi là ai vậy?” Nhìn bọn họ có vẻ không được vui, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
“Không, không
có gì. Chỉ là một nữ nhân đáng ghét, thấy ta anh tuấn tiêu sái liền sống chết quấn quýt ta không buông thôi.” Đáng chết, mình biết y sẽ không dễ dàng tha cho mình mà!! Tần Duy Ngã không dám nhìn vào mắt Nguỵ Thiên
Thanh, cúi đầu ha ha cười.
“Vậy sao?” Nhưng vừa rồi rõ ràng y nghe được bọn họ nói Li Nhi gì gì đó, chẳng lẽ y nghe lầm?
“Ôi chao! Đầu ta sao tự dưng lại đau thế này!! Ôi!” Tần Duy Ngã vừa nghe
khẩu khí hoài nghi của y, tim liền co lại thành một nhúm. Làm sao bây
giờ!! Ai tới làm y quên chuyện này với!
“Nương tử? Sao vậy? Đau
thế nào?” Nguỵ Thiên Thanh quả nhiên mắc mưu, toàn bộ tâm tư đều đặt lên người Tần Duy Ngã, không nghĩ đến chuyện của Ngưng Sơ nữa.
“Ai nha, toàn thân ta đều đau quá!” Tần Duy Ngã khoa trương lăn lộn trên giường.
“Ta xem xem!” Nguỵ Thiên Thanh sốt ruột, vươn tay kéo đai lưng của hắn ra,
cởi áo ngoài, đập vào mắt y là da thịt trắng nõn trơn bóng.
Bình
thường mà, không đỏ cũng không sưng, sờ lên vẫn thuận tay như trước…Nguỵ Thiên Thanh đã phải cấm dục vài ngày nuốt một ngụm nước miếng, nhuận
nhuận yết hầu đang phát khô.
“A? Không đau không đau, tự dưng ta
hết đau rồi!!” Tần Duy Ngã đang kêu hăng say vừa thấy ánh mắc lang sói
tàn ác của y, lập tức dừng hình, cẩn thận kéo lại y phục trên người.
“Ta, ta đi gọi Độc Tôn tới xem ngươi!” Nguỵ Thiên Thanh đứng lên, hít sâu mấy hơi, đè ép dục vọng mới bốc lên xuống.
“Ừ…Á! Không được!!” Trời biết hoạ thuỷ Ngưng Sơ kia đã đi hay chưa, để y đụng phải thì chết chắc.
“Nhưng mà thân mình ngươi không thoải mái, dù sao cũng phải để hắn xem cho
ngươi mới được.” Nguỵ Thiên Thanh nhìn sang một bên, sợ nếu còn liếc hắn một cái nữa mình sẽ không kiềm chế nổi nữa.
“Nhìn gì thế, ta
chính là đại phu, còn cần để nó xem sao. Này hơn phân nửa là vì ngồi xe
ngựa nhiều ngày thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn.”
“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài đây…” Nguỵ Thiên Thanh quyết định phải làm bản thân bình tĩnh lại rồi mới quay trở về.
“Không được đi, phải ở đây với ta!” Tần Duy Ngã hét lên như ra lệnh. Nếu để
ngươi ra ngoài, ngươi không khéo sẽ suy nghĩ miên man, tưởng tượng đến
chỗ không nên tưởng tượng, ngộ nhỡ chịu kích thích gì thì…Nương a!!
Không phải thiên hạ sẽ đại loạn sao!!
“Kia…được rồi.” Nguỵ Thiên Thanh ngồi xuống ghế, đưa lưng về phía Tần Duy Ngã, một bộ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tai, tai nhìn tâm.
“Này! Ngươi sao cách xa ta thế?” Lẽ nào y đã nghĩ ra cái gì rồi? Không được!
Ta vừa được an tĩnh mấy ngày, ông trời ông đừng tàn nhẫn với ta thế
chứ!!
Nương tử đang muốn chọc ghẹo ta sao? Nguỵ Thiên Thanh cảm thấy mình thực sự không thể nhịn nổi nữa rồi.
“Đang nói với ngươi đó!” Tần Duy Ngã nóng nảy. Hắn từ trên giường nhảy xuống, chạy đến trước mặt Nguỵ Thiên Thanh, cẩn thận quan sát sắc mặt y.
“Đáng chết!” Khó khăn lắm nương tử mới hết giận với mình, mình không thể để
hắn lại nổi giận được, nhưng mà….Nhưng mà nương tử quá mê người, y thực
sự là không nhịn được nha!
Nguỵ Thiên Thanh ‘tạch’ một tiếng đứng dậy, thừa dịp Tần Duy Ngã thót tim đơ ra, y một tay ôm lấy hắn, đặt lên giường.
“Ngươi…Ngươi…” Trong mắt y chẳng thấy hoài nghi đâu, chỉ có đầy dục vọng cuồng nhiệt,
Tần Duy Ngã lui lui tới góc giường, ôm chặt cột giường, không thể tin
nhìn Nguỵ Thiên Thanh đã bắt đầu cởi áo.
“Lần này là tại nương tử không tốt!” Nguỵ Thiên Thanh oán hận nói, tay bắt đầu vươn ra tấn công Tần Duy Ngã.
“Ngươi, ngươi điên rồi, Độc Tôn sẽ trở về ngay lập tức! Còn, còn cả Linh Nhi sư muội của ngươi nữa! Nếu ngươi làm…làm trò xằng bậy, bọn họ, bọn họ…”
Tần Duy Ngã bị cứng rắn lôi ra ngoài liều mạng ôm cột không buông, miệng nói năng lộn xộn mong có thể khiến Nguỵ Thiên Thanh dừng ngay ý định
trong đầu.
“Bọn họ sẽ không vào.” Thấy dáng vẻ quyết không buông
cột của Tần Duy Ngã, Nguỵ Thiên Thanh cũng không quản nhiều, trực tiếp
tháo đai lưng của hắn.
“Đừng, van cầu ngươi!” Tần Duy Ngã không
tránh được ma thủ của y, nửa người dưới đã trong trạng thái loã lồ. Trời ơi, trước kia hai bọn họ làm gì coi như không tính, nhưng giờ mấy người Độc Tôn có thể trở về bất cứ lúc nào, nếu lại để bọn họ nghe được mình
và Nguỵ Thiên Thanh làm chuyện này…Oa —! Không được! Độc Tôn nhất định
sẽ càng thêm khinh bỉ mình! Tôn nghiêm đại ca của mình sẽ mất sạch mất…
Nguỵ Thiên Thanh đột nhiên cảm thấy dáng vẻ không mặc gì ôm chặt cột giường
của hắn quyến rũ động lòng người, y hạ thân căng cứng như sắp nứt thở
hổn hển, trực tiệp dùng vạt áo buộc hai tay đang ôm cột của hắn lại.
“Ngươi muốn làm gì!” Tần Duy Ngã vốn định ôm cột tự cứu mình một lần, nào ngờ
hoá thành thịt dính chặt lên đó, muốn chạy cũng không được.
“Nương tử quá mê người, vi phu vốn định tha cho ngươi, thế mà ngươi còn không
ngừng hấp dẫn ta…” Nguỵ Thiên Thanh áp lên người Tần Duy Ngã, khẽ day
cắn cổ hắn.
Đáng ghét! Lại dùng chiêu này! Cảm giác tê ngửa ở cổ khiến cả người Tần Duy Ngã run rẩy, cũng bắt đầu nóng lên.