Đi trên đường cái, Tần Duy Ngã nhíu mày suy nghĩ. Khách điếm đã chọn
được rồi, thời gian còn lại đi đâu thì tốt đây? Tuy nói thành Tô Châu
cảnh đẹp như tranh, song hắn hiện tại căn bản không còn lòng dạ nào đi
thưởng thức.
La Khởi kia là không đi xem được rồi, không có mục
đích gì, lại còn mang theo tiểu quỷ Li Nhi..Có rồi, nghe nói phía đông
thành Tô Châu có Ân Giác tự rất linh nghiệm, không bằng vào đó cầu bùa
bình an.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Hạ quyết tâm, Tần Duy Ngã liền ôm Li Nhi đi thẳng đến Ân Giác tự.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Quan âm Bồ Tát đại từ đại bi, thỉnh phù hộ cho cha nương con thân thể an
khang, hồng phúc tề thiên. Phù hộ cho đệ đệ con sớm có ngày vùng lên trở thành một hảo nam nhi đỉnh thiên lập địa. Phù hộ cho con…Sớm tìm được
người trong lòng, hạnh phúc sống nốt quãng đời còn lại. Cuối cùng…Thuận
tiện thỉnh cũng phù hộ cho Nguỵ Thiên Thanh, đừng để y tiếp tục long
đong lận đận, bình an mà sống.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Tần Duy Ngã mang theo Li Nhi quỳ trên đệm hương bồ, thỉnh xong tâm nguyện, cung kính dập đầu lạy ba cái.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Sau đó, hắn ra cửa, dưới sự chỉ dẫn của tiểu hoà thượng, hắn cúng năm mươi
lạng bạc, cầu hai bùa bình an. Một bùa đeo lên cổ Li Nhi, một bùa còn
lại…nằm trong túi hương của Tần Duy Ngã.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Bồ Tát đã kính, hương đã thắp, sắc trời cũng sắp trở tối, nên quay về khách điếm thôi.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Tần Duy Ngã đang chuẩn bị quay đi, ngoài ý muốn nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc đứng chếch mình.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Các nàng sao lại ở đây? Mang theo lòng hiếu kì, Tần Duy Ngã kéo Li Nhi đi theo.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Nếu thí chủ muốn cầu nhân duyên, quẻ này đã ghi. Tìm người không gặp, đôi
bên không nợ gì nhau. Ý tứ đã rất rõ ràng, người trong lòng thí chủ và
thí chủ e rằng không có ngày tay nắm tay a!”
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Lão hoà thượng đang đoán quẻ cho Diêu Tuyết Chiêu.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Diêu Tuyết Chiếu thần sắc ảm đạo, Tiểu Mễ ở bên cạnh an ủi, “Tiểu thư, đừng
thương tâm, quẻ này dù không tốt, nhưng đường là do chúng ta đi, không
phải người ta đã nói nhân định thắng thiên sao? Nếu thực sự người kia
còn sống, biết được si tâm cả tiểu thư dành cho y, nhất định sẽ thực cảm động. Chỉ cần tiểu thư chân tâm nỗ lực, với tài hoa và dung mạo của
tiểu thư há còn phải sợ y không động tâm?”
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Nhìn không ra nàng còn nhỏ, đã biết lý luận thế này. Tần Duy Ngã nhìn bộ
dáng nghiêm chỉnh đứng đắn của Tiểu Mễ, không khỏi cảm thấy buồn cười.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Người trong miệng các nàng là ai nhỉ? Ngẫm lại mấy ngày ở cùng Diêu Tuyết
Chiêu…Hay người nàng thích chính là Nguỵ Thiên Thanh? Ừm, khi đó nghe
được tin tức của y, sắc mặt Diêu cô nương liền trở nên bối rối, xem ra
nàng và y quả nhiên…
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Nhưng mà, nghe khẩu khí của Tiểu Mễ, hình như Nguỵ Thiên Thanh cũng không có
nam nữ chi tình (tình yêu nam nữ) với Diêu cô nương…Trong lòng Tần Duy
Ngã có chút cao hứng.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“A! Tần công tử! Sao ngươi lại ở đây.” Tiểu Mễ ngẩng đầu liền thấy Tần Duy Ngã và Li Nhi.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Ha hả! Ta đến cầu bùa bình an.” Tần Duy Ngã cười đến gió xuân đầy mặt.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Tần công tử là đến cầu bùa cho phu nhân sao?” Diêu Tuyết Chiêu đứng lên làm một cái lễ với hắn.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Phu nhân? Nguỵ Thiên Thanh… “Đúng vậy! Đúng vậy! Phu nhân ta!!” Trong đầu
chợt hiện ra hình ảnh Nguỵ Thiên Thanh mặc nữ trang phao mị nhãn với
mình, trên lưng Tần Duy Ngã nổi lên một đống da gà.
“Phải rồi Tần công tử, không phải ngươi nói tôn phu nhân mang đứa nhỏ tới tìm ngươi
ư? Sao đến giờ vẫn không thấy người đâu?” Tiểu Mễ nhìn trái nhìn phải,
cũng không thấy vị Tần phu nhân trong truyền thuyết đâu.
“Phu
nhân ta thân thể không tốt, không thích ra ngoài, ta để người ấy nghỉ
ngơi trong khách điếm rồi.” Tần Duy Ngã trừng Tiểu Mễ, ngươi rảnh rối
quản lắm việc nhỉ!
“Nhưng sáng ngươi còn nói nàng võ công cao
cường, thường xuyên mang theo đứa nhỏ chạy tới chạy lui mà, nếu võ công
cao, thân thể hẳn là…” Tiểu Mễ bắt đầu tìm ra lỗ hổng trong lời nói của
hắn.
“Tiểu Mễ…” Diêu Tuyết Chiêu lập tức nhắc nhở nàng ngậm
miệng. Mỗi người đều có chuyện riêng tư của chính mình, nếu Tần Duy Ngã
không muốn nói, vậy nàng cũng không thể để hắn khó xử, dù sao rất có thể sư phụ của hắn là bằng hữu của ‘y’.
“Gì chứ!” Tiểu Mễ bĩu môi, làm mặt quỷ với Tần Duy Ngã.
Bực mình ghê! Sáng hắn không biết giải thích chuyện của Li Nhi thế nào,
thuận miệng bịa một lý do. Vốn cũng không muốn gặp lại bọn họ, ai ngờ
thành Tô Châu lại nhỏ như vậy, chưa gì đã chạm mặt. Tần Duy Ngã cắn chặt răng, không nói gì.
Không muốn dính dáng thêm gì với Tiểu Mễ, Tần Duy Ngã mau chóng hướng Diêu Tuyết Chiêu cáo từ.
Trở về khách điếm, Tần Duy Ngã thở phào một hơi. Ài! Bị Tiểu Kê này ầm ĩ ồn ào một hồi, tự dưng lại thấy nhớ hai nha đầu Tu Hoa Bế Nguyệt. Không
biết giờ các muội ấy đang làm gì? Có nhớ tới đại ca hắn hay không?
“A thu!” (= hắt xì)
“A thu!”Nhu nhu cái mũi, Tu Hoa Bế Nguyệt đồng thời hắt xì.
“Ai đang chửi chúng ta thế nhỉ?” Tu Hoa nhìn trời, không vui lắm.
“Không thể nào, nhất định là vài ngày rồi tướng công không được nhìn thấy
chúng ta, cho nên nhớ chúng ta đó.” Bế Nguyệt đảo mắt, nói ra một khả
năng kinh người.
Ở lại thành Tô Châu một ngày, Tần Duy Ngã rốt cuộc tìm không ra mình có thể đi chỗ nào, thở dài, quyết định rời khỏi đây.
“Ngươi lặp lại một lần nữa đi?!” Tới dịch trạm, Tần Duy Ngã nghe lời lão bản nói xong, suýt nữa lật tung cái nhà lên.
“Khách quan, ngài bảo ta nói mười lần thì cũng chỉ có một câu này thôi. Không
còn xe ngựa! Không còn ngựa! Cái gì cũng không còn.” Lão bản chìa hai
tay, bất đắc dĩ nói.
“Nơi này của ngươi không phải là dịch trạm lớn nhất trong thành sao?” Tần Duy Ngã hỏi.
“Bổn điếm quả quả đúng là dịch trạm lớn nhất Tô Châu.” Lão bản gật gật.
“Thế sao lại không còn ngựa?!” Tần Duy Ngã nổi điên.
“Khách quan, nếu ngươi đến sớm một ngày có lẽ là sẽ còn, nhưng hiện tại quả
thực không còn một chiếc xe không còn một con ngựa nào.”
“Vì sao chứ!”
“Cái này…Có thể ngài không biết, gần đây một danh nhân trong chốn giang hồ
muốn thành thân, các anh hùng đều đến dự lễ.” Lão bản dịch trạm thần bí
nhỏ giọng nói.
“Cái này thì liên quan gì tới ngựa của ngươi!” Tần Duy Ngã thật muốn xông tới cạp hắn một phát.
“Ngài nghĩ thử coi, mấy ngày trước chẳng phải có rất nhiều người trong giang
hồ tới đây sao? Bọn họ vì muốn có thể đến dự hỉ yến đúng hạn, đều chạy
tới chỗ ta lấy ngựa, không thì là lấy xe ngựa! Ngài xem, cho dù chỗ ta
có là dịch trạm lớn nhất tron thành, cũng không thể nào cho mấy trăm
người cùng lúc thuê được.”
Ta…Trên đầu Tần Duy Ngã là một nhúm lửa rừng rực cháy! Muốn tìm đồ gì để đập đập đập, phát tiết một trận quá!
“Rốt cuộc là tên nào thành thân mà cần nhiều người chạy như ma đuổi thế!” Tần Duy Ngã hận đến ngứa cả răng.
“Này..” Lão bản ấp úng, có vẻ rất khó mở lời.
“Cầm!” Tần Duy Ngã cho hắn năm lạng bạc để hắn mau nói.
“Ngài là thư sinh có lẽ không biết, dạo này trong chống giang hồ đồn là đại
ma đầu giết người không chớp mắt năm xưa đã trở lại, hơn nữa còn ở cùng
một thần y tiếng tăm lừng lẫy. Người thành thân lần này, vừa khéo chính
là đồ đệ của thần y kia.”
Ma đầu? Thần y? Đó không phải là Nguỵ
Thiên Thanh và sư phụ sao? Đồ đệ của ông? Ngoại trừ mình và Tần Độc Tôn
cộng thêm hai nha đầu Tu Hoa Bế Nguyệt ra, hình như không còn ai khác
đi?
Thành thân? Giờ mình đang ở đây, nhất định không phải là
mình! Vậy…Là Độc Tôn?! Độc Tôn muốn thành thân ư? Vì sao không ai nói
cho ta biết vậy?
Trên bàn trong nhà Nguỵ Thiên Thanh, lúc này
đang có một phong thư cô đơn quạnh quẽ nằm đó, mặt trên viết: Đại ca Tần Duy Ngã thân.
“Lão bản, chúng ta muốn thuê xe ngựa.”
Đúng lúc này, một thanh âm lảnh lót như tiếng chuông bạc truyền đến.
Trời ơi! Sao lúc nào cũng gặp phải hai vị chủ tớ này không biết. Tần Duy Ngã đảo mắt.
Diêu Tuyết Chiêu biết tin không thể thuê xe ngựa, bắt đầu luống cuống không
thôi. Trước kia khi còn ở nhà nghe được võ sư nói Nguỵ Thiên Thanh xuất
hiện trong giang hồ, nàng đã âm thầm cao hứng thật lâu. Khi biểu tỷ
Thanh Thu còn sống, nàng đã thích biểu tỷ phu vẻ mặt lãnh khốc ấy, nhưng khi đó nàng tuổi còn nhỏ, hơn nữa trong mắt biểu tỷ phu chỉ có mình
biểu tỷ, cho nên nàng chỉ có thể giấu phần tình cảm này dưới tận đáy
lòng. Sau đó, nghe được tin biểu tỷ qua đời, nàng không những vô cùng
thương tâm mà còn rất lo lắng cho biểu tỷ phu. Quả nhiên, biểu tỷ phu vì biểu tỷ mà đại khai sát giới, cuối cùng dẫn tới kết quả bị mọi người
hợp lực tấn công mà kiệt lực chết.
Người khác nghe đến cái tên
Nguỵ Thiên Thanh có thể sợ hãi. Nhưng nàng thì không, trong lòng nàng,
nếu có một nam tử có thể vì nàng mà làm đến nhường ấy, vậy nàng có chết
vì hắn ngàn vạn lần cũng cam tâm.
Lần này nàng trộm giấu cha
nương chạy đến đây, chính là vì mong có thể gặp lại Nguỵ Thiên Thanh.
Chỉ là…Nàng nghe theo tin tức của y chạy tới chạy lui, đáng tiếc cũng
chỉ là công cốc.
Nàng không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy
bỏ cuộc về nhà để thành thân với một nam tử không quen biết. Biểu tỷ đã
từng nói với nàng, phải tìm một nam tử thực lòng yêu thương mình cùng
chung sống cả đời….Biểu tỷ đã làm được, tuy số mệnh biểu tỷ ngắn ngủi,
nhưng dù thế nào thì biểu tỷ cũng đã làm được.
Biểu tỷ, tỷ không
thể tiếp tục ở bên cạnh y nữa, vậy để cho muội thay thế tỷ ở bên y đi!
Muội sẽ càng thương y hơn tỷ, cho nên…Thỉnh phù hộ muội sớm này tìm được y! (-_- đáng tiếc ảnh đã sớm tìm được người ảnh thích rồi mần tới mần
lui con nhà người ta rồi)
***
“Nguy to, trời tối rồi! Ở đây cũng không có nơi ở, phải làm thế nào mới tốt đây?”
Tần Duy Ngã nhìn con đường xa tít tắp, cảm thấy thập phần buồn bực. Vốn hắn mang theo Li Nhi, nếu dùng khinh công, ít nhất cũng tìm được một trấn
nhỏ. Nhưng cố tình lại phải mang theo chủ tớ hai người Diêu Tuyết Chiêu, hai người là hoa nhi yểu điệu khuê các, sao có thể đi đoạn đường xa như thế? Đoạn đường này, đi một lúc thì nghỉ, nghỉ rồi lại đi một chút,
không biết khi nào mới tới nơi đây!
“Vậy làm sao bây giờ?” Lần
trước tuy rằng mạo hiểm, song ít ra cũng là ngồi xe ngựa, giờ thì miệng
khát khô, chân mỏi nhừ đau nhức, thế mà một chỗ nghỉ tạm cũng không có.
“Xem ra đành phải chấp nhận ở tại rừng này một đêm.” Chỉ chỉ rừng cây ven đường, Tần Duy Ngã cũng không còn cách nào khác.
“Hả? Ngươi, ngươi, ngươi bảo tiểu thư nhà ta ở cái nơi như thế này?” Tiểu Mễ không thể tin được.
“Không thì thế nào? Ta thì không có vấn đề gì cả, muốn đi thì các ngươi cứ đi
đi.” Tần Duy Ngã nhún vai, bế Li Nhi gật gù sắp ngủ đi vào rừng.
“Tiểu thư…” Tiểu Mễ giậm chân, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Đi thôi. Tần công tử nói rất đúng, đã xuất môn ra ngoài, còn câu nệ chi
mấy thứ tiểu tiết này, như vậy chỉ càng làm khổ bản thân mà thôi.” Diêu
Tuyết Chiêu đã sớm chuẩn bị tương lai sẽ phải chịu khổ. Nếu ngay cả chút khổ này đã chịu không nổi, sao còn có tư cách đi theo bên cạnh ‘y’?
“Tiểu thư…” Tiểu Mễ cắn môi, không cam lòng đi theo.
Đêm đến, hai chủ tớ Diêu Tuyết Chiêu đã sớm ngủ, Tần Duy Ngã ngồi bên cạnh đống lửa, đáng thương hề hề nhìn ngọn lửa đỏ hồng.
Ô ô ô! Ta cũng mệt mà! Vì sao ta phải ngồi đây trông mà không được ngủ a!
Trước kia tuy thường xuyên phải cùng Nguỵ Thiên Thanh nằm xuống đất ngủ,
nhưng khi đó mọi người đều có Nguỵ Thiên Thanh gánh vác, hơn nữa….Cơ hồ
phân nửa đêm đều là cùng y mây mưa vần vũ, đến khi tỉnh lại cũng đã sáng bảnh mắt, cho nên nào biết đêm dài đằng đẵng.
Ai! Giờ này không
biết Tần Duy Ngã đã thở dài bao nhiêu lần. Tuy rằng trời không lạnh, hắn cũng có linh dược chống muỗi, nhưng toàn bộ y phục của hắn đều để cho
hai cô nương và Li Nhi làm đệm rồi, để lại cho hắn cũng chỉ có bùn đất
gồ ghề.
Làm nam nhân đã khó, làm một nam nhân biết thương hoa
tiếc ngọc lại khó càng thêm khó a!! Tần Duy Ngã rút một cành cây trong
đống lửa, nghe tiếng lách tách trong đêm, thầm cảm khái hàng vạn hàng
nghìn lần.