Vì sao lại xảy ra chuyện này?! Vì sao ông trời lại muốn đem Thanh Thu
đi?! Nàng tốt như vậy, chưa từng làm chuyện gì xấu, vì sao vì sao vì
sao!!!
Kiếm khí sắc bén tàn phá bừa bãi, hàng loạt đại thụ trên đỉnh núi bị đánh hạ đổ rầm.
“A! A! A!” Nguỵ Thiên Thanh một bên vung kiếm một bên ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng thét vừa thê lương lại bi phẫn đến thế.
“Đại ca!”
Trong hỗn loạn dường như y nghe thấy có người đang gọi mình.
Tránh ra! Tránh ra! Không được lại đây, ta không muốn giết người…Tránh ra!
“Đại ca!”
Là Nhâm Dữ Phi! Hừ! Ngươi chạy tới làm gì? Đến để chê cười ta sao? Đến xem ta vì trở thành quân cờ của các ngươi mà điên cuồng vô thố như thế nào
sao?
“Đại ca huynh bình tĩnh một chút!” Nhâm Dữ Phi dùng ngọc
tiêu đối mặt với kiếm khí đang đánh tới, trong lòng không ngừng lo lắng
hô to về phía Nguỵ Thiên Thanh.
Bình tĩnh? Ngươi bảo ta bình tĩnh thế nào? Người ta yêu nhất đã chết, tất cả những người thân thiết gần
gũi với ta nhất đều lừa gạt ta…Ngươi vậy mà còn bảo ta bình tĩnh ư?!
“Đại ca!” Nhâm Dữ Phi rốt cuộc cũng tới trước mặt Nguỵ Thiên Thanh.
Ngươi đã muốn tìm chết vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!! Nguỵ Thiên Thanh trở tay, tung kiếm đâm về phía gã.
Keng keng keng! Hai người ở ngay trong rừng bắt đầu động thủ.
“Đại ca! Thanh Thu dưới cửu tuyền nhìn thấy giờ huynh thành ra thế này sẽ rất đau lòng!!”
Không! Nàng đau lòng…Nhưng sẽ càng hận hơn, nàng sẽ hận ta phản bội nàng, hận ta quên đi nàng…
“Đại ca, huynh hãy nghĩ tới Li Nhi, nó còn nhỏ như vậy, huynh nhẫn tâm để nó cũng trở nên vặn vẹo giống chúng ta sao?”
Li Nhi…Con của ta…
“Đại ca, đệ biết huynh giận đệ và Linh Nhi gạt huynh, nhưng bọn đệ thực sự
là không còn cách nào khác!! Chẳng lẽ, huynh muốn để bọn đệ trơ mắt nhìn huynh rơi vào ma đạo sau đó chết đi hay sao?!”
“A!!!” Lợi kiếm trong tay quét ngang thành từng đường kiếm mạnh mẽ đầy uy lực, vung tới đâu cỏ cây tan tác tới đó.
“Đại ca, huynh hãy nghĩ tới Tần Duy Ngã…Tuy lúc đầu quả thực có đôi chút
hiểu lầm, nhưng hiện tại hắn là thực lòng yêu thương huynh! Chẳng lẽ
huynh không động lòng dù chỉ mảy may sao?”
Vì cớ gì lại nhắc tới hắn, đừng nhắc đến hắn trước mặt ta…Ta không muốn nghe tên hắn…
“Câm miệng —!”
Nguỵ Thiên Thanh đỏ bừng mắt hung hăng vung một kiếm về phía Nhâm Dữ Phi.
“A!” Nhâm Dữ Phi không địch lại, bị kiếm khí đâm bị thương bả vai.
Thiên Thanh…Nguỵ Thiên Thanh…
Không được gọi ta! Không được gọi ta! Người ta yêu là Thanh Thu…Người ta yêu là…
Thiên Thanh…Ngươi định đi đâu vậy… Thiên Thanh…
Ta rất thích ăn cháo cá ngươi nấu…Thiên Thanh…
Lại đây ôm ta một cái nào…Thiên Thanh…
“A! A!” Đi đi! Đi đi! Đi đi!!!
Nguỵ Thiên Thanh bộc phát toàn bộ nội lực, chém giết lung tung.
“Đại ca!” Nhâm Dữ Phi bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất. Kiếm khí bay vụt tới phía gã, vạch lên người gã từng vết máu đỏ tươi.
Thời khắc Vô tình kiếm sắp đâm vào tim Nhâm Dữ Phi, Nguỵ Thiên Thanh rốt cuộc cũng được một tia lý trí cuối cùng kéo về.
Nguỵ Thiên Thanh ngừng lại, cố nén sát ý đang trào dâng hừng hực khắp người, y nhìn Nhâm Dữ Phi một cái, tuyệt tình rời đi.
“Đại ca —-!!!”
Không để ý tới thanh âm tê tâm liệt phế phía sau, Nguỵ Thiên Thanh chỉ muốn
tìm một chỗ, vùi lấp chính mình vào đó, không nghĩ ngợi thêm gì nữa…
Y chạy, chạy mãi! Không biết đã chạy bao xa, cuối cùng y tìm thấy một hồ nước.
Nước…Đúng! Chìm mình trong hồ sẽ không cần phải suy nghĩ nữa.
“Rầm!”
Y thả người xuống hồ, thả mình vào hồ nước lạnh lẽo tới tận xương tuỷ kia.
“Thiên Thanh, ta muốn con thề với trời, sinh thời, tuyệt không được tự khí kỷ
mệnh, nếu vi phạm lời thề, cha nương con ở dưới cửu tuyền vĩnh viễn
không được an bình!!”
Không phải con muốn chết…Con chỉ là muốn yên lặng một chút, hảo hảo yên lặng một chút…
Hai mắt dần trở nên mơ hồ, nhưng hắn không hề có ý định trồi lên khỏi mặt nước.Cha, nương…Chỉ một chút, một chút nữa thôi…Mệt mỏi quá, con thực sự mệt mỏi quá…
Tướng công…
Thanh Thu? Nàng không chết! Rốt cuộc nàng đã trở lại rồi sao? Y vươn tay muốn ôm lấy người trước mặt.
Tướng công…Thiếp không trách chàng, chưa từng trách chàng. Rời khỏi chàng là
bởi thiếp không có phúc phận ở bên chàng…Không thể trách bọn họ…Tướng
công, bọn họ là huynh đệ của chàng, bọn họ làm vậy cũng là để giúp
chàng…
Nhưng bọn họ không nên dối gạt ta, không nên làm cho
ta quên nàng… Y càng muốn lại gần nàng, lại càng cảm thấy khoảng cách
giữa hai người xa thật xa.
Tướng công, những ngày tháng bên Tần công tử có vui vẻ không?
Vui vẻ?…Không, Thanh Thu, người có thể khiến ta vui vẻ chỉ có mình nàng…
Tướng công, chàng đang lừa chính bản thân mình. Chàng hãy nhìn thật kĩ trái
tim mình, thực sự trong đó không có vị trí của Tần công tử sao…
Không! Thanh Thu, thê tử của ta chỉ có nàng! Chỉ có nàng! Nguỵ Thiên Thanh dùng sức lắc đầu, không muốn miệt mài suy nghĩ.
Tướng công…Đừng để áy náy che mất trái tim chàng, nếu chàng vẫn không bỏ xuống được, thiếp sao có thể an tâm rời đi…
Rời đi? Thanh Thu nàng muốn đi đâu? Đừng lại rời khỏi ta! Thân ảnh người
trước mắt càng lúc càng mờ nhạt, dần dần tiêu tán trong không khí.
Tướng công, hãy ngẫm thật kĩ xem ai mới là người chàng thật lòng yêu…Hảo hảo chăm sóc Li Nhi…
Đừng đi —! Thanh Thu —_! Nguỵ Thiên Thanh lao lên, lại chỉ bắt được một cơn gió khẽ thoảng.
Thanh Nhi….
Cha?
Thanh Nhi, con muốn giẫm theo vết xe đổ của cha, rồi hối hận cả đời giống cha sao?
Người đang nói gì vậy?
Người mình yêu rõ ràng ở ngay bên cạnh, lại cứ mải mê truy tìm một ảo ảnh xa
xôi…Thanh Nhi, con muốn để đến khi người ấy cũng mất đi tính mạng giống
nương con, mới có thể tỉnh ngộ ư?
Nương con…’Người ấy’ mà cha nói là ai vậy? Là Thanh Thu sao?
Thanh Nhi…Đừng trốn tránh. Hảo nam nhi dám làm dám chịu, cha đã sai lầm một lần, con tuyệt không thể để sai lầm lần thứ hai…
Cha, con không rõ…Y cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cha.
Con hiểu mà Thanh Nhi…
Nương! Nguỵ Thiên Thanh nhìn thân ảnh quen thuộc bên cạnh cha, kích động không thôi.
Kỳ thực con đã sớm biết mình muốn gì, chỉ là con cảm thấy có lỗi với Thanh Thu, cho nên mới không dám đối diện mà thôi…Con của ta à, người sống
trên đời, có rất nhiều thứ chỉ đến một lần duy nhất, nếu bỏ lỡ rồi sẽ
chẳng thể tìm lại được nữa…
Nương…
Thanh Nhi, trở về đi! Cha mẹ phất tay với y.
Tướng công, mau trở về đi thôi! Thanh Thu cũng đứng bên cạnh cha nương thúc giục.
Ta…
Nhớ kĩ, phải quý trọng người trước mắt…Nhớ kĩ…. Thân ảnh ba người cách Nguỵ Thiên Thanh ngày càng xa.
Thanh Thu…Cha…Nương….
“Ưm!” Nguỵ Thiên Thanh mở bừng mắt, nước hồ lạnh lẽo tràn vào mắt y, khiến cho y giật mình, cũng khiến y thanh tỉnh.
“Khụ khụ khụ!” Nguỵ Thiên Thanh vung hai tay, bật khỏi mặt nước, y dùng sức bơi vào bờ, chật vật ngã ngồi trên mặt đất.
Đừng trốn tránh…Quý trọng người trước mắt…
Thanh Thu…Duy Ngã…
Nguỵ Thiên Thanh nhắm mắt lại, ngả người nằm xuống đất, trong đầu bắt đầu
hồi tưởng từng hình ảnh mình cất giữ trước khi mất trí nhớ.
Thanh Thu rất đẹp, điềm tĩnh lại ôn nhu, rất giống nương, luôn mỉm cười yên
lặng dõi theo y, không oán thán với y nửa câu, chỉ cần một ánh mắt của
y, nàng liền biết y đang nghĩ gì, muốn làm gì. Y đối với nàng, là thương tiếc, là yêu mến, là kính trọng. Cuộc sống của hai người ấm áp bình
thản, cũng là thứ mà y hằng mong đợi…
Còn Tần Duy Ngã…Hắn nhát
gan sợ phiền phức, hắn hết ăn lại nằm, hắn chân tay vụng về, hắn cả ngày tinh thần hừng hực, hắn…Chỉ cần tròng mắt của hắn vừa loạn chuyển, tất
cả tâm tư đều hiển hiện trong cặp mắt ấy, thường xuyên khiến y vừa bực
mình lại vừa buồn cười. Y đối với hắn…
Tuy rằng không muốn thừa
nhận, nhưng cảm xúc y dành cho hắn khi bản thân mất trí nhớ vẫn luôn
khắc sâu tận đáy lòng y. Muốn hắn, muốn cột chặt hắn bên cạnh mình cả
đời…Muốn ôm siết hắn vào lòng, không bao giờ tách rời….Muốn vĩnh viễn
đời đời kiếp kiếp chôn trong thân thể nóng ấm kia của hắn…Muốn ăn sạch
hắn, nghiền nát cốt tuỷ của hắn rồi nuốt toàn bộ vào bụng mình…
Thứ tình cảm mãnh liệt lại xa lạ này khiến Nguỵ Thiên Thanh cơ hồ hít thở không
thông. Thậm chí so với khát vọng đạt tới đỉnh cao kiếm cảnh của y trước
kia còn thâm sâu hơn rất nhiều, sâu đến nỗi khiến y sợ hãi…
Ta nên làm thế nào bây giờ? Ta nên bắt hắn làm thế nào bây giờ?