Nhưng mà vui vẻ chưa được mấy ngày, tối nào thị lễ cũng chạy tới phòng
nương, thừa dịp nương không có ở đó muốn đưa ta đi, ta đương nhiên không chịu rồi. Vất vả lắm ta mới tìm được nương quan trọng nhất nhất của ta, ta mới không chịu rời đi đâu! Còn cả tửu tửu và quả hồng hồng ngon
tuyệt nữa (chảy nước miếng). Thị lễ có vẻ phiền não, nàng nhìn ta nói,
“Thực sự không đi hả!”
Ta dùng sức lắc đầu, ta phải ở cùng nương!
Hôm sau ta thực thương tâm, bởi vì không thấy thị lễ đâu nữa. Nương và tửu
tửu tìm mãi mà không thấy nàng, ta nghĩ nàng nhất định là giận ta cho
nên bỏ đi rồi… (thương tâm).
Bất quá rất nhanh ta đã biết tại sao thị lễ chạy đi rồi: Một sáng, tửu tửu đi xa, dưới ánh mắt ‘Thiện ý’ của nãi nãi, nương mang ta ra ngoài chơi. Ta và nương vừa mới ra cửa, đã
đụng đến thúc thúc xấu xa lần trước đánh thị lễ! Hắn cầm một trường đao
cực kì cực kì đáng sợ, gào thét mắng nương (căn bản là ta nghe không có
hiểu), hệt như một con khỉ lao tới chỗ ta và nương. Nương sợ hãi, ôm lấy ta chạy a chạy, cái tên thúc thúc xấu xa kia ở đằng sau đuổi a đuổi… Ta không nhớ rõ nương chạy bao lâu, chỉ biết đến khi mặt trời hạ xuống,
bụng của ta vẫn chẳng có gì bỏ vô cả…Đói quá đi!
Lúc trời đen sì, nương mang ta chạy tới một nơi có thiệt nhiều cây, ta đói đến hai mắt
hoa lên, bụng kêu òng ọc, liền nhịn không được gào lên. Kết quả, nương
không cẩn thận đụng vô cây, ngã xuống.
Ta rất sợ, gắng sức khóc,
vừa khóc vừa muốn kéo nương lên, nhưng nương thực sự quá nặng, ta dùng
toàn bộ khí lực mà hắn vẫn không nhúc nhích.
Nương thấy ta khóc,
hai mắt hắn cũng ẩm ướt, nhưng chỉ có thể nằm trên mặt đất. Hơn nữa sắc
mặt hắn rất khó coi, trắng giống hệt tờ giấy vẽ vẽ ở nhà.
Không
biết vì lý do gì, ta cảm thấy nếu nương cứ như vậy hắn sẽ rời ta mà đi,
ta khóc càng lợi hại hơn, tuy rằng tốn không ít nước mắt nhưng rốt cuộc
cũng khiến nương khóc theo. Thế nhưng….Nương vậy mà đẩy ta ra. Ta chỉ
muốn ở bên cạnh nương, quyết không chịu đi, ta lại bò qua, gắt gao ôm
cánh tay hắn.
“Đi mau —! Đi mau –!” Nương nhìn rất hung dữ, nhưng ta không dám đi, đi rồi sẽ không được thấy nương nữa! Ta mới không cần
không có nương!! Ta uỷ khuất kêu khóc! Dù sao không đi chính là không
đi!
“Tần — Duy — Ngã —-!”
Oa! Thanh âm đáng sợ quá, đây có phải là quỷ mà Tiểu Hổ ca ca nói không? Vậy có phải mình với nương sẽ
bị ăn sạch không? Ta run run trốn trong ngực nương, để nương ôm chặt lấy ta.
Nương sẽ bảo vệ ta! Ta nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy thân thể mình bay lên, sau đó nghe được ‘Bịch’ một tiếng.
Đau quá, vốn đã rất đói bụng, bây giờ còn bị đánh vào cây, may mà có gì đó
đệm cho ta. Nhưng mà, nương đâu? Ta nhớ rõ hắn ở phía sau ta….Ta vừa
quay đầu thì thấy, miệng nương hộc ra thứ gì màu đỏ đỏ, mắt đã nhắm
chặt.
Nương — ta khóc, muốn lau sạch thứ đang dính trên miệng
nương, nhưng càng lau nó lại càng chảy ra nhiều thêm, ta không biết làm
thế nào, chỉ có thể lớn tiếng khóc.
“Câm miệng, tiểu tạp chủng!!”
Ta ngẩng đầu lên, lại là cái thúc thúc xấu xa đáng giận kia! Nhất định là
hắn muốn đánh nương! Ta không thể để cho hắn đánh được. Ta xông lên cắn
chân hắn, cho hắn biết sự lợi hại của ta.
“Ta giết ngươi!”
Ta nghe hắn hô lên, có vẻ vô cùng tức giận. Ừm…Ta cắn chân hắn, nhất định hắn rất đau đi?
Ngay sau đó, cha lợi hại nhất nhất của ta xuất hiện, y chỉ phất tay một cái, thúc thúc xấu xa liền bị đánh bay ra ngoài. Lợi hại quá xá!
Tiếp đó, cha ôm ta, lau khô nước mắt cho ta, rồi bế ta đến chỗ nương.Chính là, mặc kệ ta có gọi nương thế nào, nương vẫn nhắm mắt không để ý tới
ta. Ta sợ nương sẽ cứ như vậy không tỉnh lại nữa, cho nên lại bắt đầu
khóc! (mệt ghê)
Lại tiếp đó, cha đem ta và nương về nhà gỗ, nói với ta nương mệt quá nên đang ngủ, phải đợi ngày mai mới tỉnh.
Cha bôi thuốc cho nương, sau đó lấp đầy bụng ta bằng thịt thịt siêu thơm ngon, ta vui thiệt là vui! (buồn ngủ ghê)
Lại lại tiếp đó, lúc cha tắm rửa cho ta, tắm tắm đến chỗ cái khoá trên cổ
ta. Chỉ lát sau, y liền mở khoá ra. Ta nhớ rõ thị lễ mày mò đã lâu cũng
không mở ra được! Cha thật thông minh!
Lại lại lại tiếp đó, ta ngủ mất tiêu, chẳng biết gì nữa.
***
Sáng hôm sau, thấy nương còn ngủ, cha vui vẻ bế ta lên, đưa ta ra sân chơi trò nấu cháo.
Ta ngồi xổm trên đất, hỏi cha cái cháo thơm thơm kia là gì, đúng rồi! Lúc
ấy cha còn chưa phải là cha, ta chỉ gọi y là thị huynh thôi. Cha cười
xoa đầu ta, nói với ta y là cha ta, bảo ta gọi y là cha. Nói thật ta
cũng không biết cha có nghĩa gì, nhưng y bảo ta gọi thì ta gọi thôi, ai
biểu y là thần tượng của ta chớ! Bất quá nhìn y có vẻ vui lắm, ta cũng
rất vui, nếu nương cũng vui thì quá tuyệt rồi.
Không lâu sau,
cháo thơm thơm liền nấu xong, cha trước đút cho ta một bát, ngon ghê á!
Ta một hơi ăn hết sạch bát cháo, ngay cả đáy bát cũng không chừa.
Thấy ta ăn xong rồi, cha liền bế ta đi cho nương ăn, cơ mà nương vẫn nhắm
mắt, ăn thế nào giờ?? Ta sốt ruột định lay tỉnh nương, nhưng bị cha ngăn lại. (uỷ khuất)
Lúc cha dùng một tay ôm nương để hắn tựa vào
người mình, nương liền tỉnh lại. Ta cao hứng giẫm ghế trèo lên giường,
nghĩ muốn bổ nhào vào ngực nương. Không ngờ lại khiến nương cảm động
phát khóc, ta đúng là một đứa nhỏ ngoan mà!!
Tiếp đó, nương ăn
cháo xong muốn tắm rửa, cha bế ta mang cái thùng to vừa tắm cho ta ra,
rồi lại đun thiệt nhiều thiệt nhiều nước ấm đổ vào thùng, thả vào một
đống cỏ cỏ ta không biết vào. (Tắm rửa vì sao phải thả cỏ vào nhỉ?).
Chuẩn bị xong xuôi, y liền bế nương hở mông vào.
Coi bộ nương rất thoải mái, ta cũng muốn vô tắm một lần nữa! Nhưng cha nói không được,
đưa cho ta một cái kiếm gỗ chơi, cơ mà ta vẫn muốn cùng nương tắm cỏ cỏ
a!
“Ngoan, lát nữa cha cho con đi bay bay.”
Bay bay? Có
phải lơ lửng trong không trung nhảy đi xa thiệt là xa như sáng nay
không? Cái kia chơi vui a! Ta nghĩ nghĩ, quyết định bay bay vẫn thích
hơn, chạy nhanh cầm kiếm gỗ qua một bên chơi.
Chính là không được bao lâu, liền thấy cha hoang mang rối loạn bế nương hở mông ra, chạy về phía giường. Hừ! Ngẫm lại trước kia lúc ta xì xì, nương luôn nói ta xấu hổ xấu hổ, lần này hắn bị ta nhìn thấy mông hở những hai lần liền, ta
cũng xấu hổ xấu hổ hắn.
Những ngày tiếp theo, nương đều ngủ trên
giường, cha nói hắn tỉnh sẽ đau, để cho hắn ngủ mấy ngày. Nhưng mà…Nếu
cứ ngủ tiếp sẽ biến thành heo nhà Tiểu Hổ ca ca thì làm thế nào? (Buồn
bực)
Những ngày tiếp tiếp theo, nương tỉnh, người cũng không đau, bắt đầu khi dễ ta, sớm biết thế thà để cha cho hắn ngủ thêm mấy ngày
nữa còn hơn….(buồn rầu).
Tóm lại — hiện tại ta có cha lại có nương, cuộc sống rất hạnh phúc! ( (Những người khác sớm đã quên sạch trơn!)