Một ngày lại vội vã trôi qua, Lưu Âm cốc vẫn trời trong nắng ấm, cảnh sắc mê người như trước.
“Ngươi, ngươi sao lại đi ra!” Tần Duy Ngã chỉ vào hồng y nữ tử đang ngồi uống trà trong vườn, lớn tiếng kêu la.
“Ta vì sao gì không thể đi ra? Hơn nữa, chuyện nên làm đều đã làm xong, ta
không ra, chẳng lẽ ở trong đó sinh hài tử?” Quản Linh Nhi đảo mắt xem
thường, khẽ nhấp một ngụm trà.
“Ngươi…Ngươi vì sao không có vấn đề gì?” Hai ngày hai đêm, có ‘lợi hại’ thế nào cũng phải nghỉ ngơi chứ!
“Ta vì sao phải có vấn đề?” Quản Linh Nhi buồn cười nhìn hắn, “Ngươi hẳn là nên lo cho bản thân mình đi, chờ Tôn Tôn tỉnh…Không biết hắn có thiên
đao vạn quả ngươi không!”
Ô ~ Thật đáng sợ! Tần Duy Ngã hai chân nhũn ra, nổi lên kích động muốn lập tức chạy trốn.
“Linh Nhi muội đừng hù doạ hắn.” Nguỵ Thiên Thanh chính nghĩa vô vàng đứng dậy.
“Chính là vì hắn thôi, đang yên đang lành tự dưng cho đệ đệ của mình uống xuân dược mạnh như thế… A! Sư huynh, không lẽ là vì cái phương diện kia của
huynh khiến tẩu tẩu không hài lòng, cho nên mới…” Quản Linh Nhi vỗ tay,
như thể đã tìm ra căn nguyên vấn đề.
Ách? Là như vậy sao? Nguỵ Thiên Thanh ngạc nhiên nhìn Tần Duy Ngã.
“Mới, mới, mới, mới, mới không phải! Ta thực hài lòng….Không không đúng, ta
không hài lòng! Cũng không phải, ta vừa có điểm hài lòng vừa có điểm
không hài lòng…Ai nha, ta không phải có ý đó! Ta nói là ta rất hài
lòng…Không! Ai nha cái kia…” Tần Duy Ngã thấp thỏm không yên, sợ bị Nguỵ Thiên Thanh tìm ra nguyên nhân thực sự, liên tiếp giải thích, lại không cách nào giải thích được rõ ràng, ngược lại càng nói càng loạn.
“Vậy ngươi rốt cuộc là hài lòng hay không hài lòng?” Quản Linh Nhi e sợ thiên hạ không loạn thêm dầu vào lửa.
“Ta…Ta…” Tần Duy Ngã hai tay chỉ vào chính mình, mặt nóng đến độ có thể chiên trứng.
“Nương tử, Linh Nhi chỉ đang đùa ngươi thôi!” Nguỵ Thiên Thanh thấy Tần Duy
Ngã sắp khóc tới nơi, mới vui vẻ dạt dào ôm hắn vào lòng an ủi.
Ta nhẫn! Ta nhẫn! Ngàn vạn lần không thể bị người này giả bộ lừa gạt! Quản Linh Nhi…Hừ hừ khá lắm Quản Linh Nhi, hẳn nào Ma đao trong truyền
thuyết kiến thủ bất kiến vĩ…Cho dù có người nhìn thấy nàng, cũng không
thể ngờ Ma đao đó lại là một nữ tử thanh tú nhỏ xinh biến thành đi!
Ma đao Quản Linh Tiêu, Âm đế Nhâm Dữ Phi, Kiếm đế Nguỵ Thiên Thanh…Ba
người này từng có một hồi đại chiến trên đỉnh Thiên sơn, quỷ khóc thần
sầu! Kinh thiên động địa! Mấy ngày liền vì đao quang kiếm ảnh của bọn họ mà ánh trăng mất đi sắc bạc. Không ai biết, giữa bọn họ đã xảy ra
chuyện gì, thực sự là thường nhân căn bản không thể tưởng tượng được.
“Độc Tôn nó…Có khoẻ không?” Tuy không tình nguyện, nhưng thứ gì nên hỏi Tần
Duy Ngã vẫn phải hỏi. Ài, hỏi người khác không bằng tự mình đi xem,
nhưng lại sợ tận mắt nhìn thấy bản thân sẽ hối hận muốn đi tự sát….Độc
Tôn à, đại ca thực xin lỗi đệ!
“Ngươi yên tâm, hắn đã là người của ta, ta tất sẽ bảo vệ hắn chu toàn.” Quản Linh Nhi nhướn mày, dáng vẻ đương nhiên.
“Nương nương nương nương!” Li Nhi ôm mao cầu trắng như tuyết chạy tới.
“Yêu, tiểu tâm can, chỉ nghĩ mỗi nương, không để ý đến cô cô con sao!”
“Cô cô!” Li Nhi thoáng nhìn Quản Linh Nhi, xong liền dính lấy Tần Duy Ngã, “Nương nương, Li Nhi muốn tửu tửu!”
Thật sự là không ra làm sao cả! Tần Duy Ngã tức giận trừng Li Nhi một cái.“Nương nương, Li Nhi muốn tửu tửu, Li Nhi muốn ăn quả hồng hồng!” Tới đây
nhiều ngày rồi, những thứ mới mẻ Li Nhi đều đã chơi với Nhâm Dữ Phi. Như thứ này này, hôm qua vất vả lắm mới bắt được một con bạch hồ còn non,
Li Nhi coi nó như bảo bối, cái gì tốt cũng muốn chia sẻ với nó. Cho nên, thứ đầu tiên Li Nhi nhớ tới muốn chia sẻ chính là quả hồng hồng mà tửu
tửu hay mua cho nó.
“Cả ngày chỉ biết có ăn thôi!” Tần Duy Ngã
thấy Li Nhi liền mồm kêu la đòi cữu cữu, trong lòng tức giận. Nương
ngươi sắp thành vong hồn dưới kiếm của cữu cữu ngươi rồi, ngươi có biết
không hả!
“Ha hả! Để cha đưa con đi mua.” Thuận tiện mang nương
tử ra ngoài một chút, nếu để hắn ở đây, không chừng lại bị Linh Nhi khi
dễ mất!
“Hảo nga, nương nương cũng đi!” Li Nhi vui vẻ tung lên tung xuống tiểu mao cầu đang run sợ co lại một thành cục tròn xoe.
Một nhà ba người cùng đi, Quản Linh Nhi bị bỏ lại thâm ý nhìn theo bóng dáng của họ.
“Thoạt nhìn hết thảy đều rất thuận lợi.”
Không biết từ khi nào, Nhâm Dữ Phi đã đứng ở vị trí ban nãy của Nguỵ Thiên Thanh.
“Nhưng muội vẫn có chút lo lắng.”
“Lo lắng? Lo lắng Tần Duy Ngã, hay là lo lắng Tần Độc Tôn kia của muội?”
Hừ! Quản Linh Nhi xoay người không thèm để ý đến gã.
“Có phải cảm thấy sự tình quá mức thuận lợi, cho nên có chút bất an?” Nhâm
Dữ Phi không đùa với nàng nữa, ngồi đối diện nàng, nghiêm túc nói.
“Đúng vậy! Sư huynh chuyển biến quá nhanh, ta sợ khi y khôi phục trí nhớ sẽ
hận cả chúng ta.” Hiện tại y càng hạnh phúc, đến lúc khôi phục trí nhớ
sẽ càng đau khổ…Tẩu tẩu Thanh Thu, Tần Duy Ngã, cả chính y, hơn nữa còn
chính nàng và Nhâm nhị ca, hẳn y sẽ khó có thể chịu nổi đi?
“Sẽ
không! Huynh tin tưởng tình cảm của đại ca dành cho Tần Duy Ngã. Muội
ngẫm lại xem, trước kia đại ca theo sư bá luyện võ, tính tình vẫn luôn
lạnh lùng, không một tia nhân khí. Sau lại quen biết Thanh Thu, rõ ràng y thích nàng, nhưng cũng đối với nàng ôn hoà không nóng không lạnh. May
mà tẩu tẩu toàn tâm toàn ý với y, nếu không là người khác chỉ sợ không
chịu nổi. Lần này y mất trí nhớ, tuy mất đi tẩu tẩu, song lại tìm được
hỉ nộ ái ố mình vốn nên có…Này coi như có mất đi mới hiểu được đi.”
“Nếu thời gian có thể ngừng lại lúc này thì tốt biết bao.” Quản Linh Nhi đứng dậy, nhìn ngắm khu vườn tràn ngập hoa thơm.
“Linh Nhi muội đừng nghĩ nhiều, tình cảm của đại ca dành cho Tần Duy Ngã còn
hơn dành cho Thanh Thu rất nhiều. Khi Thanh Thu tại thế, đại ca tuy rằng cũng rất bảo vệ nàng, nhưng cũng không đến nông nỗi một tấc không rời
thế này. Trong sinh mệnh của đại ca, kiếm xếp ở vị trí đầu tiên, sau đó
mới là thân nhân. Khi y luyện kiếm, bất kể có là ngày hay đêm, nếu có
người dám tới quẫy nhiễu y, ắt đều nhận kết cục thê thảm! Cho dù có là
Thanh Thu tẩu tẩu, cũng đã từng vì bị đại ca doạ sợ tới mức vài ngày mất ngủ. Nhưng muội xem hiện tại xem, bảo kiếm đại ca yêu như sinh mệnh
toàn để ở đầu giường, nào có cơ hội rút khỏi vỏ? Còn y, ngày ngày theo
đuôi Tần Duy Ngã, cứ như sợ hắn chạy trốn mất!”
“Nói một câu
không xuôi tai thế này, nếu hiện tại đại ca đi đến bảo khố của ngươi
chọn một quyển sách, ắt hẳn mười phần mười y sẽ đi đến tầng thứ ba.”
“Vì sao?” Quản Linh Nhi khó hiểu, “Tầng thứ ba toàn là sách có liên quan đến chuyện phong nguyệt…”
“Ha ha ha ha! Muội tin muội tin! Huynh không thấy vừa rồi khi muội chọc Tần Duy Ngã đâu, cái vẻ mặt của sư huynh! Ha ha! Hai huynh đệ Tần gia ở
phương diện này quả thực có thể khiến người ta điên cuồng!” Liền ngay cả muội cũng phải chịu thua! Quản Linh Nhi ôm bụng cười lớn.
“Một
khi đại ca đã nhận định người nào đó, liền tuyệt đối đặt người ta vào
lòng mà yêu thương. Cho nên, chẳng sợ ngày sau thực sự vạn nhất, y cũng
sẽ không thể nhẫn tâm hạ sát hắn. Về phần chúng ta….Một người không đánh lại y, hai người liên thủ chẳng lẽ còn sợ sao! Cùng lắm thì cả đời bị y đuổi giết thôi, dù sao mỗi ngày chôn chân một chỗ cũng rất nhàm chán,
chạy đi chạy lại cũng không tồi!” Nhâm Dữ Phi đã sớm nghĩ thông suốt.
“Nhị ca nói không sai!” Quản Linh Nhi nghe gã nói vậy, cũng đã thông suốt.