Ở Lưu Âm cốc ba ngày, Tần Duy Ngã và Tần Độc Tôn mỗi ngày đều chôn trong dược phòng của Nhâm Dữ Phi, nghiên nghiên cứu cứu pha pha chế chế dược
hoàn. Nguỵ Thiên Thanh không muốn chọc nương tử mất hứng, đành phải mang Li Nhi đi luyện khí mỗi ngày. (Lại nói thật đúng là cảm ơn Độc Hành đạo nhân, nếu không có ông hy sinh công lực của chính mình, đả thông kinh
mạch cho Li Nhi khi nó còn là trẻ sơ sinh, chỉ sợ Nhâm Dữ Phi hoặc Quản
Linh Nhi sẽ phải đảm nhận nhiệm vụ này). Mà Nhâm Dữ Phi và Quản Linh Nhi thường thỉnh thoảng biến mất, đi đến mật thức dựa theo từng biến hoá
siêu nhỏ của Nguỵ Thiên Thanh để tìm ra biện pháp ứng biến.
Hôm
nay, Tần Duy Ngã cảm thấy rốt cuộc đã luyện chế thành công dược hoàn,
hắn ngồi trước lò luyện đan cười trộm nửa ngày, mới phát hiện ra một vấn đề nho nhỏ. Phải làm thế nào mới chứng minh dược này hữu hiệu đây? Cho
Nguỵ Thiên Thanh ăn? Nhỡ y ăn hỏng thật thì biết làm thế nào? Để người
khác ăn? Người khác không quen không biết mình, phải hy sinh vì mình coi bộ không được nhân đạo lắm. Thế tìm ai giờ?
Tần Duy Ngã nhìn trái nhìn phải, đột nhiên phát hiện Tần Độc Tôn đang ở một bên nghiên cứu dược thảo.
Hừ hừ! Ngươi cái tên tiểu tử thối, ngày thường ta đối với ngươi ngàn tốt
vạn tốt, đến lúc mấu chốt ngươi lại một mình chạy trốn, không thể khai
đao ngươi ta còn thực thực xin lỗi bản thân!! Dù sao chỉ là một ít dược
‘bình thường’ mới luyện chế, tác dụng chính là mười ngày không lên được, uống vào có vấn đề gì thì tự ngươi nghĩ biện pháp, thật ra nếu không
còn có sư phụ mà. Cho nên…Vi huynh sẽ không khách khí.
Thừa dịp
Tần Độc Tôn không để ý, Tần Duy Ngã thả dược hoàn màu lam vào chén trà
của hắn. Dược hoàn lập tức tan vào nước, vô sắc vô vị, cho dù có là cao
nhân như Nguỵ Thiên Thanh, chỉ sợ cũng không nhìn ra.
“Độc Tôn à, nghỉ ngơi một chút đi. Đều đã nghiên cứu cả một ngày rồi, nào nào nào,
uống miếng nước.” Tần Duy Ngã huynh đệ tình thâm đưa chén trà đến trước
mặt Tần Độc Tôn.
“Ân, cường thân dược của huynh luyện đến đâu rồi?” Tần Độc Tôn không nghi ngờ gì, nhấp một ngụm trà.
“Còn sớm, vẫn thiếu một chút.” Ha ha! Thiếu đệ tự thân thử nghiệm đó. Tần Duy Ngã cười đến hai mắt cong cong.
“Huynh làm chi cười âm hiểm vậy!” Tần Độc Tôn bị hắn cười lạnh sống lưng, da gà da vịt nổi lên khắp người.
“Đâu có đâu, khuôn mặt huynh rạng rỡ thế này, đệ thế mà nói huynh âm hiểm!” Tần Duy Ngã lập tức quay đầu sang một bên.
Mạc danh kì diệu! Tần Độc Tôn lắc đầu, tiếp tục nhìn dược thảo trong tay.
Đáng giận, sao lại nóng vậy? Hắn giật nhẹ vạt áo.
Càng ngày càng nóng, hảo muốn uống nước. Buông dược thảo, Tần Độc Tôn muốn
đi uống nước, vừa ngẩng đầu đã thấy Tần Duy Ngã hai mắt trợn to, chớp
cũng không chớp dõi theo hắn.
“Huynh sao thế?”
“Có gì đâu?” Chính là muốn xem đệ có cảm giác gì không thôi.
“Huynh làm gì, sao dán gần đệ thế!” Có vấn đề! Tuyệt đối có vấn đề. Tần Độc Tôn sinh nghi. Nóng quá! Muốn uống nước.
“Ha hả!!” Kì quái, nhìn hắn sắc mặt ửng hồng, hơi thở nặng nề, không giống
uống phải dược cấm dục…A! Chẳng lẽ ta thả nhầm thuốc dẫn, biến nó trở
thành xuân dược siêu cấp?! Tần Duy Ngã chạy nhanh đến chỗ lò dược, nhìn
kĩ dược vừa mới chế thêm một lần nữa.
Thảm! Thực sự thả lầm rồi! Tần Duy Ngã cắn ngón tay, dùng ánh mắt phi thường vô tội nhìn Tần Độc Tôn đang uống nước không ngừng.
Tần tiểu đệ bị nhìn chằm chằm, lúc này rốt cuộc nghĩ ra là không ổn chỗ nào.
“Đại ca, trà huynh vừa cho đệ uống có thả cái gì?” Tần Độc Tôn cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng bừng.
“Không, không có gì, chỉ là một chút, một chút cái kia thôi.” Tần Duy Ngã vừa nói vừa dịch dịch về phía cửa.
“Cái, kia, là, thứ, gì?” Tần Độc Tôn nắm chặt hai tay, hơi thở hỗn loạn. Đại
ca hỗn trướng chết tiệt này, dám lấy hắn để thí nghiệm thuốc, lại còn là loại dược này….Đáng giận! Gì mà một chút, thành phần trong thuốc tuyệt
đối không chỉ có một chút!!
“Hì hì!!” Tần Duy Ngã mím môi, cười ngây ngô.“Giải dược đâu? Đưa giải dược cho đệ!!” Hạ thân cứng đến phát đau, nếu không uống giải dược, hắn thực sự nhịn không nổi nữa.
“Không có…” Thanh âm Tần Duy Ngã nhỏ như tiếng muỗi.
“Huynh, nói, cái, gì!” Tần Độc Tôn hai mắt sung huyết, khó nhịn xé rách y phục của chính mình.
“Huynh lập tức đi tìm người cho đệ!!” Tần Duy Ngã lao đi như bay.
“Quản cô nương! Linh Nhi! Cứu mạng a!” Xa xa, thanh âm Tần Duy Ngã ngày càng mơ hồ.
Đại ca huynh điên rồi, huynh hạ dược đệ, giờ tìm Linh Nhi làm gì? Chẳng lẽ
huynh muốn đệ cũng mất hết mặt mũi giống huynh, trong lòng huynh mới
thấy thoải mái?
Tần Độc Tôn bị khô nóng trong thân thể làm cho tứ chi mềm nhũn, hận không thể lập tức ôm ai phát tiết một phen.
Giải dược, Tần Độc Tôn còn sót lại một tia lý trí, hắn gian nan đi đến lò
dược, nghĩ muốn tự mình tìm biện pháp chế giải dược. Nhưng thời điểm sắp tới nơi, một trận tê dại từ hạ phúc mãnh liệt truyền tới, cả người hắn
liền ngã xuống mặt đất, hai tay bắt lấy hạ thân, quên mình rên rỉ.
“Cái gì! Xuân dược!”
Quản Linh Nhi đang cùng Nhâm Dữ Phi và Nguỵ Thiên Thanh chơi đùa với Li Nhi, chợt thấy Tần Duy Ngã ngả trái ngả phải chạy tới, miệng liên tục kêu
cứu mạng cứu mạng, lại không nói rõ rốt cuộc phải cứu ai.
Nguỵ Thiên Thanh để cho hắn uống miếng nước, vỗ vai thuận khí cho hắn, lúc này hắn mới có hơi để nói rõ sự tình.
“Đúng vậy đúng vậy! Dù sao hai ngươi cũng nhanh chóng thành thân thôi! Mau đi cứu hắn đi.” Tần Duy Ngã lo lắng thúc giục, cũng không quản Quản Linh
Nhi có nguyện ý thành thân với đệ đệ nhà mình không.
“Ai, xem ra
cũng chỉ có thể như vậy.” Quản Linh Nhi liếc Nhâm Dữ Phi, thấy biểu tình vui sướng khi người gặp hoạ của đối phương, nàng hiên ngang như tráng
sĩ cắt cổ tay đi về dược phòng.
“Đợi ta với.” Tần Duy Ngã cũng muốn đi theo, lại bị Nguỵ Thiên Thanh ngăn cản.
“Ngươi đi làm gì!”
“Ta đi…” Đúng ha, người ta uyên ương hí thuỷ ta đi theo làm gì? Tần Duy Ngã giờ mới có phản ứng, nhức đầu ngồi xuống một góc.
“Tiểu đệ có thể thỉnh giáo tẩu tẩu một vấn đề không?” Nhâm Dữ Phi gõ nhẹ ngón trỏ lên sống mũi, không có hảo ý nhìn Tần Duy Ngã.
“Cái gì?” Tần Duy Ngã làm sai bất an nhích lại gần Nguỵ Thiên Thanh, tránh thoát màn đấu mắt với Nhâm Dữ Phi.
“Tần tiểu đệ đang yên đang lành, thế nào mà lại đột nhiên trúng xuân dược
vậy? Theo ta biết, tất cả dược liệu trong dược phòng của ta đều rất bình thường, hình như không có gì dính líu tới xuân dược cả?” Vấn đề này
thật đúng là có điểm cao thâm a!
“Kia, cái kia…..Ha ha ha ha,
kia, cái kia…Aha ha ha!” Đầu Tần Duy Ngã sắp chôn xuống đất đến nơi. Nếu để Nguỵ Thiên Thanh biết chuyện mình muốn để y ‘nghỉ ngơi’ vài ngày,
không biết liệu y có lập tức phát cuồng, một kiếm xọc chết mình không?