Tần Duy Ngã ngồi bật dậy, hai mắt trợn to, thở phì phò, nửa ngày mới dần bình ổn.
Thật đáng sợ, một giấc mộng thật đáng sợ! Nếu thật như trong giấc mộng kia,
chẳng thà hắn bị loạn kiếm chém chết còn hơn. Tần Duy Ngã nhìn xung
quanh. May quá, hắn còn đang ở căn nhà nát bét kia, không có nến đỏ,
không có mỹ nhân, cũng không có…
“Nương tử!”
Cửa gỗ đột nhiên bị mở ra, một thân ảnh ‘xoẹt’ xuất hiện trước giường hắn.
Nương a! Trái tim vừa mới bình ổn được một chút, chớp mắt đã bị khuôn mặt
cách khuôn mặt của hắn chưa tới một tấc doạ suýt nhảy ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Người tới cẩn thận nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn
dưới người nằm trên giường một lượt. Hoàn hảo, trừ bỏ sắc mặt hơi tái
nhợt thì không có chỗ nào bị thương.
“Ngươi là…” Thanh âm khàn khàn này hình như hắn có biết, hơn nữa khuôn mặt dáng vẻ cũng rất quen.
Người trước mặt độ khoảng ba mươi, trán cao mày rậm, mắt phượng, mũi rất cao, cương nghị mà không mất đi vẻ nhu hoà, thực sự là một mỹ nam tử hiếm
có.
“Nương tử, ngươi làm sao vậy? Ta là Thiên Thanh, tướng công của ngươi đây.”
Nương tử? Thiên Thanh? Tướng công? Loạn thất bát tao cái gì vậy? Bất quá hắn
có thể nghe ra được người trước mắt chính là đại ân nhân đã cứu hắn một
mạng.
Khoan đã…
Thiên Thanh…? A! Lẽ nào là —
Trong đầu Tần Duy Ngã hiện lên một thân ảnh, thân ảnh hắn đã từng sùng bái rất lâu, thân ảnh hẳn đã sớm hoá thành tro bụi….
“Nguỵ Thiên Thanh?” Hắn nghe được thanh âm của chính mình đang run rẩy.
“Nương tử còn chưa thanh tỉnh sao? Để vi phu bắt mạch lại cho ngươi.” Nam nhân yêu thương vươn tay xoa mặt hắn, cúi đầu đặt tay lên cổ tay hắn, muốn
tìm nguyên nhân biến hắn trở nên thất thường như vậy.
Không phải ta còn nằm mơ chứ, trộm nhéo mình một cái. Đau quá, không phải nằm mơ. Tần Duy Ngã hỗn loạn.
Đầu tiên là bị một mỹ nhân, không đúng! Là một độc phụ hãm hại biến thành
cha của một đứa nhỏ, sau đó bị trượng phu độc phụ đuổi giết ngàn dặm,
thiếu chút mất mạng; được người cứu lại phát hiện thì ra ân nhân chính
là sát nhân vạn mạng trong truyền thuyết, trên thực tế cũng đã giết mấy
trăm sát thủ lãnh huyết. Đúng là vừa ra ổ sói lại nhập hang hổ, hắn sao
có thể xúi quẩy như thế!!
“May quá, không có gì trở ngại. Có thể
là vì nằm lâu quá, để ta ôm ngươi ra ngoài phơi nắng.” Buông tay hắn ra, nam nhân — Nguỵ Thiên Thanh lấy áo khoác trên đầu giường, săn sóc mặc
vào cho Tần Duy Ngã.
Tuỳ ý để y coi mình như con rối gỗ đùa nghịch, Tần Duy Ngã không dám có một câu oán hận.
Nguỵ Thiên Thanh là người nào? Ba năm trước nếu ngươi ở trên đường hô to cái tên này một tiếng, cam đoan mười người trong giang hồ thì có chín người sợ phát run, người còn lại thì bị hù chết. Vì cái gì hả? Bởi vì y là
Kiếm đế đứng thứ ba trong thập đại cao thủ đứng đầu giang hồ.
Một kẻ chỉ trong một đêm biến Thuý Trúc sơn trang danh chấn giang hồ hoá
thành hư ảo không tồn tại. Một kẻ liên tục trong ba ngày, chém giết
không chừa vô số cao thủ của các đại môn phái. Ba trăm tám mươi hai
nhân mạng, trong một ngày ra đi không còn đường trở lại.
Tất cả
người trong giang hồ đều sợ y, sợ y đột nhiên xuất hiện trước mặt mình,
sợ mình trở thành đối tượng tiếp theo bị y loại bỏ. Nhưng có một chuyện
kì quái là, rất nhiều cô nương tiểu thư lại thầm ái mộ y, không vì
nguyên nhân gì khác, chính là bởi sự si tình của y.
Vì hồng nhan
mà nổi cơn thịnh nộ, đây là hình dung tốt nhất về lý do Nguỵ Thiên Thanh giết người như ma. Thế nhân đều biết Nguỵ Thiên Thanh tướng mạo đường
đường, võ công kì cao, tính cách lãnh ngạo quái gở, lạc thú lớn nhất
chính là luyện kiếm, khiêu chiến, tiếp tục luyện kiếm. Một người như
vậy, năm năm trước lại cưới đệ nhất mỹ nhân Giang Nam Thẩm Thanh Thu, từ đó tu thân dưỡng tính, không màng thế sự. Đây vốn là một đoạn nhân
duyên tài tử giai nhân tốt đẹp, vậy mà lại bị một ngày cách đây ba năm
đập nát….
Tần Duy Ngã vĩnh viễn không thể quên cảnh tượng mình đã thấy khi đi theo sư phụ đệ đệ đến Thuý Trúc sơn trang lúc ấy: Huyết
tinh đầy đất, tất cả mọi nơi đều vương vãi tứ chi không đủ đầy, từng
khối thịt đầm đìa máu tươi rải rác. Thiếu trang chủ Thuý Trúc sơn trang
Từ Thiểu Hồng là thảm nhất — nửa người trên không một vết thương, nhưng
nửa người dưới từ tiểu phúc (bụng dưới) lại bị băm thành đống thịt vụn,
dựa vào khuôn mặt thống khổ vặn vẹo của gã có thể đoán được, gã là bị
đau đến chết. Phải là cừu hận đến độ nào, mới có thể khiến gã chết thảm
như thế.
Hắn biết, tất cả mọi người đều biết —
Thê tử y bị Từ Thiểu Hồng say rượu cưỡng gian, chảy máu tới chết, nhi tử còn đang
kêu khóc đòi ăn của y bị Từ Thiểu Hồng vô tình ném xuống sông, chết đuối trong nước.
Hết thảy những chuyện này chỉ vì Nguỵ Thiên Thanh
xuất môn thăm bạn hữu, thê tử một mình mang theo nhi tử về nhà ngoại
thăm viếng, trên đường gặp Từ Thiểu Hồng, gã đùa giỡn quá phận, bị nàng
tặng cho một bạt tai, thẹn quá thành giận lao tới.
Lúc ấy ở đó có rất nhiều người, song đều sợ gia thế của Từ Thiểu Hồng mà khoanh tay
đứng nhìn vờ như không thấy. Cho nên bọn họ đều chết, chết dưới Vô tình
kiếm.
Nguỵ Thiên Thanh điên rồi, thê nhi chết thảm làm y tẩu hoả
nhập ma, tính tình đại biến. Tất cả những người y gặp, bất luận là tốt
hay xấu, là nam hay nữ toàn bộ đều không thể thoát khỏi lưỡi kiếm tàn
khốc vấy đầy máu tươi của y.
Từng là Kiếm đế khiến vô số kiếm khách ngưỡng vọng, chỉ chớp mắt hoá thành ma quỷ huyết tinh giết người như ma.