“Cảm giác đáng sợ nhất trong tình yêu chính là rung động trước bất cứ sự gần gũi của ai khác không phải người yêu mình.
Đó là loại cảm giác không an toàn, không đứng đắn.
Và nó chỉ có ở những người loay hoay trong tình yêu.
Giống như một con thuyền nhỏ xoay mãi trên dòng nước mà không biết đâu là bến đỗ của nó.”
“Đó không phải là một sự trùng hợp đâu.”
Phong nói với tôi như vậy khi chúng tôi gặp nhau để bàn bạc công việc. Khi mà tôi thậm chí còn không có ý định hỏi han việc tại sao chúng tôi lại hợp tác với nhau, Phong lại chủ động nói ra, rằng là tự cậu ấy đề nghị. Tôi không nói gì nhiều, chỉ gật đầu bảo tôi đã biết điều đó.
Trên đời này có vô số tình huống tự nhiên gặp lại nhau nhưng chắc chắn không thể xảy ra với tôi, nhất là với Phong, mọi bước đi của cậu ấy về phía tôi đều có sự suy nghĩ. Sẽ thật là ngớ ngẩn nếu tôi cứ cố chấp nghĩ nó tự nhiên khi mà cậu ấy đã tuyên bố trở về bên tôi.
Tôi không thể cáu với Phong, vừa vì chuyện của mẹ tôi, vừa vì cậu ấy đã từng là người tôi thương mến.
Phong để lên đống giấy tờ và xấp ảnh một túi bánh macaron rồi nói với tôi.
- Ăn đi.
Bao giờ cũng vậy, Phong luôn nói truyện với tôi bằng chất giọng khàn khàn nhưng rất chậm rãi và nhỏ tiếng. Từ lúc gặp lại nhau, cậu ấy chưa từng to tiếng với tôi hay cười đùa giống ngày trước, bởi vậy Phong cũng không tiếp cận tôi dồn dập. Cậu ấy quan tâm tôi giống như cách Vương đã làm. Chính vì lẽ đó mà đôi khi nhìn Phong, tôi lại nhìn thấy hình bóng Vương trong đó – một hình ảnh lẫn lộn.
Tôi ngước nhìn Phong, từ chối.
- Tôi không ăn.
Dường như Phong không hề để tâm tới lời từ chối của tôi, lẳng lặng bóc túi bánh, giơ ra trước tôi một chiếc bánh nhỏ màu tím.
- Chỉ là một cái bánh thôi, không cần phải vạch rõ khoảng cách với tớ thế đâu.
Phong đi thẳng vào vấn đề tôi đang suy nghĩ. Vì vậy, tôi đã chột dạ, khẽ liếc nhìn cậu ấy.
Ở Phong toát lên dáng vẻ của Vương nhưng cậu ấy lại khác Vương rất nhiều điểm. Cậu ấy không bị tình cảm chi phối mỗi khi hành động hay nói gì. Chỉ cần cậu ấy từng nghĩ qua, cậu ấy sẽ hành động theo suy nghĩ đó kể cả có bị vướng mắc bởi hoàn cảnh.
Tôi đưa tay lấy chiếc bánh, cho cả chiếc vào miệng nhai nhồm nhoàm. Không phải tôi tham ăn, tôi chỉ muốn ăn cho xong để khỏi bị Phong nghĩ tôi cố tình tỏ vẻ xa lạ với cậu ấy. Mà thật ra thì đúng là tôi cố ý xa lạ như vậy để cậu ấy không có ý định gì thêm với tôi.
Vừa nhai bánh tôi vừa cúi xuống làm việc để không phải nói chuyện với Phong, chợt có một bàn tay chạm vào môi tôi. Mấy ngón tay dài chầm chậm gạt đi những vụn bánh trên môi tôi. Tôi biết đấy là Phong. Vì vậy tôi đưa tay lên lau miệng, đồng thời gạt tay cậu ấy ra.
- Đừng làm như vậy nữa. Tôi có thể tự làm được.
Tôi hơi bực tức vì sự gần gũi của Phong. Hoặc là cậu ấy quá mạnh mẽ khi chấp nhận sự thật, hoặc là cậu ấy đang tự mãn khi nghĩ tôi cũng có chút tình cảm với cậu ấy.
- Cậu không cần phải quan tâm tới tôi vì quan hệ của chúng ta là quan hệ công việc. Tình cảm của cậu, cậu cứ giữ lấy, đừng mang nó đặt vào tôi.
Tôi ôm xấp ảnh, đứng dậy chuẩn bị đi về. Chỉ một giây sau đó tôi đã bị Phong ôm vào trong lòng cậu ấy.
- Là nó tự chạy đến chỗ cậu, không phải tớ mang tới.
Phong thì thầm vào tai tôi. Hơi thở của cậu ấy len vào tai tôi gợi cảm giác mê hoặc. Rất gợi tình. Đôi tai vốn là điểm nhạy cảm của tôi. Mỗi khi tôi nghe ai đó thì thầm vào tai tôi, tôi không thể ngừng rùng mình.
- Nhốt nó, buộc nó, khóa nó lại. Làm gì cũng được, hãy giữ cho nó đừng chạy tới chỗ tôi.
Tôi hít thở sâu, gắng gượng duy trì sự đề phòng trước Phong, nói dứt khoát. Nhưng tất cả lại chẳng thấm vào đâu so với hành động của Phong bây giờ. Cậu ấy đang hôn lên gáy tôi, mơn man dọc bên má tôi. Trong một phút giây nào đó, tôi thực sự đã đắm chìm vào cái bẫy tình của Phong. Tôi thậm chí còn so sánh sự vờn tình của Phong với những nụ hôn của tôi với Dim. Dim không bao giờ thể hiện tình yêu táo bạo và ướt át như thế này dù cho anh ấy hoàn toàn có thể làm được nếu anh ấy muốn nhưng anh ấy luôn tôn trọng tôi.
Tôi gạt tay Phong, đẩy mạnh cậu ấy ra khỏi tôi, ném lại cho cậy ấy ánh mắt mệt mỏi.
- Hãy để tôi tôn trọng cậu, Phong ạ!
Sau đó tôi bước thẳng ra cầu thang và sửng sốt… Bóng lưng của Dim đang nhanh chóng đi xuống. Không, phải gần như là lao xuống vội vã. Có gì đó trong tôi đang lo sợ, hoảng hốt. Dim thấy Phong ôm tôi? Anh ấy sẽ nghĩ sao? Tôi còn chưa nói cho anh ấy biết việc tôi đang làm việc với Phong, liệu anh ấy có nghĩ tôi đang lừa dối anh ấy không? Tôi thật sự cảm thấy lo lắng. Khi Phong ôm tôi, tôi gần như đã quên việc mình có hẹn với Dim đi ăn tối và anh ấy đang đợi tôi ở dưới tòa nhà.
Khi tôi đi xuống, thấy Dim đang đứng dựa vào xe, chào đón tôi với vẻ mặt vui vẻ nhưng ánh mắt anh ấy lại tố cáo sự vui vẻ giả vờ của anh ấy.
- Đừng nhìn anh thèm muốn như thế. Anh biết anh đẹp trai rồi.
Dim nháy mắt với tôi, cười toe toét mở cửa xe cho tôi.
Dim mới mua xe, loại xe toyota venza, màu trắng. Tôi không tham gia vào việc mua xe nhiều ngoài việc chọn màu xe vì tôi chẳng biết gì về xe cộ cũng như là hoàn toàn không có hứng thú. Ban đầu Dim cũng không có ý định mua xe nhưng rồi anh ấy nghĩ chạy xe máy dưới thời tiết nắng nóng hay mưa bão sẽ vất vả cho tôi nên anh ấy mới có quyết định mua xe nên anh ấy còn chăm chỉ dạy tôi học lái rồi còn đưa tôi đi thi. Tháng trước tôi đã có bằng lái nhưng tôi không thường sử dụng xe bởi vì tôi cảm thấy đi lại bằng chiếc xe to như vậy rất bất tiện. Dim cũng không ép tôi nên anh ấy rất chịu khó đưa tôi đi làm mỗi khi thời tiết không được tốt.
Tôi khựng lại suy nghĩ rồi nắm lấy tay Dim, hướng tới cầu thang.
- Em muốn giới thiệu anh với một người.
Tôi không muốn Dim hiểu lầm tôi và cũng muốn để Phong thấy tôi với cậu ấy nên giữ chừng mực.
Dim vốn định giằng tay tôi lại nhưng không muốn làm tôi đau nên đành vừa đi theo tôi vừa kêu ca.
- Oh my god! Hôm nay tóc anh không vuốt keo, lại mặc cái bộ quần áo nhàu nhĩ này mà em lại đòi khoe anh với ai cơ chứ.
Thấy tôi quay lại nhìn, Dim vội vàng đưa tay lên cào tóc cho lộn xộn và nhanh nhẹn kéo áo cho xộc xệch rồi anh ấy lại tiếp tục than phiền.
- Anh cần đẹp trai. Em phải để anh đẹp trai rồi hãy đem anh đi khoe.
Tôi bật cười. Rốt cuộc tôi cũng đứng lại nhìn anh ấy một cách tử tế.
- Nãy anh bảo anh đẹp trai rồi mà.
Dim bĩu môi, tiếp tục cố ý làm xù bộ tóc.
- Lúc đấy còn đẹp, bây giờ hết đẹp rồi. Thôi hôm khác đi, anh đói.
Dim nắm tay tôi đung đưa, rất giống trẻ con làm nũng nhưng vẫn không thể lay chuyển được quyết định của tôi, tôi kéo Dim lên cầu thang rất nhanh khi anh ấy không để ý.
Phong vẫn ngồi trong phòng làm việc. Cậu ấy đang uống café rất thong dong, khác hẳn dáng vẻ khi nãy. Thấy tiếng động, Phong đưa mắt nhìn tôi đang nắm tay Dim ở cửa. Tôi kéo Dim lại gần Phong, nở ra một nụ cười, giới thiệu.
- Dim. Đây là người em muốn giới thiệu với anh. Là Phong, bạn cấp ba của em và hiện tại là người đang cộng tác với em cho dự án mới. Cậu ấy là người mẫu và cũng là stylist.
Tôi nhìn Dim rồi chỉ vào Phong. Tôi cố gắng nói hết ra mọi thứ để không có bất cứ sự hiểu lầm nào giữa tôi và anh ấy.
Dim bỏ lại sự trẻ con và những lời đùa cợt với tôi, nghiêm túc đưa tay ra bắt tay Phong.
- Chào cậu. Tôi là Jim.
- Phong. Đây là chồng tôi, Jim. Anh ấy đang làm chủ một tiệm bánh nhỏ.
Tôi vội giới thiệu với Phong, bỏ mặc ánh nhìn chăm chú của cậu ấy trên người tôi.
Không như tôi nghĩ, Phong lịch sự đưa tay ra bắt tay với Dim, mỉm cười.
- Rất vui được biết anh. Tôi đã nghe nhiều về anh.
- Tôi cũng nghe nhiều về cậu – một chàng trai tuyệt vời.
Dim vui vẻ đáp lại.
Họ trò chuyện xã giao vài câu rồi chúng tôi tạm biệt nhau để đi ăn tối.
Khi ngồi yên trong xe rồi tôi mới lén thở phào. Vài hòn đá trong lòng cũng được ném bớt ra ngoài rồi, ít ra thì tôi cũng không phải lo lắng nhiều về Phong khi tôi đã cố gắng chứng minh sự trong sạch của tôi với Dim. Tôi có thể không cần làm điều này vì Dim sẽ chẳng bao giờ nghi ngờ tôi ngoại tình hay làm những việc đại loại như vậy. Anh ấy luôn tin tưởng tôi. Bởi vậy tôi càng muốn anh ấy cảm thấy yên tâm khi đã trao hết lòng tin cho tôi như thế. Tự trấn an bản thân vài giây, tôi vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ, bất chợt tôi nhìn thấy Phong đang đứng ở ban công trên tầng. Dù nhìn ở khoảng cách xa, tôi vẫn có thể nhìn thấy cậu ấy đang nhìn tôi và tôi còn nhìn rõ nụ cười mỉm kỳ lạ trên môi của cậu ấy. Nụ cười ấy có vẻ gì đó rất hài lòng, đắc ý.
Chiếc điện thoại trong tay tôi rung lên vộ vã khiến tôi giật nảy mình, hấp tấp mở ra xem.
Một dòng chữ như vạch trần tất cả cảm xúc của tôi.
“Cái ôm đó làm cậu xao động, đúng không, An?”
Tôi bối rối tắt điện thoại, nhìn lên ban công.
Phong vẫn đứng đó, vẫn nụ cười kia và tay cầm chiếc điện thoại, khẽ lắc khi bắt gặp ánh nhìn của tôi.
Tôi xoay người, tránh ánh mắt của Phong. Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp. Lúc tôi đưa mắt nhìn lên, tôi thấy Dim nhìn tôi. Ánh mắt anh ấy đậm buồn, có gì đó rất bất lực nhưng mau chóng mất đi.
Dim hé miệng cười với tôi rồi anh ấy quay đầu nhìn về phía trước.
Vào lúc ấy, tôi biết bản thân mình đã phạm phải sai lầm, tôi đã làm tổn thương Dim từ một ánh nhìn không thuộc về anh ấy và không hướng về anh ấy…