Người Lạ Quen Mặt

Chương 12: Q.2 - Chương 12: Chuyện bên lề




“Chuyện tình của tôi vẫn thế.

Tình địch không cong cớn của tôi vẫn là Huy.

Và quan trọng là tôi phải mau chóng knock-out Huy thôi.”

Có vài lần khi Minh ngồi nói chuyện với tôi, cô ấy vẫn đùa tôi là một đứa trẻ xấu tính bởi tôi luôn làm những hành động có chút nhỏ nhen rồi bao biện bằng cách nói rằng tôi ác, vẫn ác như thế. Thật ra tôi không ác, cũng không xấu tính. Tôi chỉ làm những việc mà tôi thực sự nghĩ mình đúng hoặc nếu điều đó có là sai đối với mọi người thì trong mắt tôi và theo suy nghĩ của tôi, điều đó vẫn đúng. Nói thẳng ra thì tính tôi khá cố chấp, đôi khi lại cố chấp kiểu trẻ con. Vậy nên việc tôi chịu chiến đấu với Huy chỉ là trẻ con chơi với trẻ con thôi.

Minh cũng bảo với tôi.

- Nếu cậu thật sự muốn yêu thì tớ có thể ra đường vơ về cả nắm anh chàng giống Vương cho cậu. Việc gì cậu phải tranh với một đứa nhóc?

Tôi mới hung hăng trả lời.

- Họ có giống Vương 99% thì cũng không phải là Vương. Cậu không biết dù chỉ là 1% thôi cũng khác nhau lắm không? Thế cậu yêu Nam rồi bảo cậu cưới một thằng cha giống Nam cậu có chịu không? Chịu được không?

- Đồ ghê gớm đanh đá!

Minh giả bộ ngạc nhiên, sợ hãi trêu chọc tôi.

Tôi khoanh tay, vểnh mặt lên kiêu ngạo. Cãi cùn chính là sở trường của tôi, ngoài việc đó là ra thì tôi chẳng giỏi cái gì. Thật là một niềm tự hào ít ỏi!

- Tớ chẳng hiểu tên Vương đó có gì khiến một đứa như cậu mê đắm nữa…

Minh ngao ngán thở dài, thốt ra mấy lời thất vọng.

Tôi nhìn Minh, cũng có tí gọi là đồng cảm với lời nói đó, gật đầu, chậm chạp nói.

- Anh ấy chẳng có gì cả nhưng chính vì anh ấy quá bình thường lại khiến tớ phát sốt phát rét vì anh ấy đấy. Nghĩ lại thì nụ cười của anh ấy chẳng có ấn tượng với tớ lâu như tớ nghĩ. Tính cách anh ấy chẳng phù hợp với con người tớ dù chỉ một chút. Với cả tình địch của tớ cũng không điệu đà cong cớn như tớ vẫn tưởng tượng. Cậu phải biết là khi mọi thứ đã sụp đổ thì chẳng có gì để tớ phải ước mơ đâu. Sống tiếp và hoàn thành kế hoạch cuộc đời thôi.

Tôi ôm mặt, giả bộ khóc.

Minh vỗ vai tôi động viên. Nhưng câu nói của cô ấy vừa thốt ra thì tôi tỉnh hẳn.

- Yên tâm. Tớ sẽ không để cậu bi lụy vì ai lâu vậy đâu. Nhân danh bạn tốt, tớ đã ghi âm lời cậu vừa nó rồi gửi cho Vương và Huy. Họ sẽ để cậu sống yên ổn thôi…

Tôi trố mắt ra nhìn Minh. Việc đầu tiên tôi làm sau khi bóp cổ Minh là tìm kiếm điện thoại của cô ấy.

Tôi liên tục xoay cổ Minh và lầm bầm chửi.

- Ranh con! Cậu dám làm thế với tớ thì đời này cậu sẽ không yên với tớ đâu. Nếu có kiếp sau tớ cũng sẽ đầu thai bên cạnh cậu và hành hạ cậu.

Mắt Minh trợn ngược vì bị tôi bóp cổ nhưng không vì thế mà cô nàng chịu thua tôi. Minh giơ tay lung tung nhằm vào cơ thể tôi để cấu véo cho bõ tức.

Cuối cùng thì trận chiến bất thình lình của chúng tôi cũng kết thúc bằng lời cầu xin của tôi.

“Minh bé bỏng, hãy tha cho tớ lần này. Tình yêu của tớ, cậu không thể làm nó nham nhở như thế được.”

Và sau đúng một ngày, Minh đã gửi cho tôi một tin nhắn như thế này: “An to lớn, tớ luôn luôn tha thứ cho cậu. Vì tớ xinh đẹp và rộng lượng, nên tớ sẽ nói cho cậu một điều. Rằng, hôm qua tớ không mang điện thoại theo. Thế nhé, yêu thương cậu vô bờ bến luôn.”

Tôi thật sự muốn cho Minh một chưởng, phí hoài một đêm mất ngủ vì lo lắng của tôi. Tôi nói thế cũng chỉ là để ra oai với Minh chứ tôi đâu có rảnh để chạy theo một người mình không yêu. Tôi chính là kiểu yêu đến chết đi sống lại cũng chỉ thừa nhận một phần mười, chin phần mười còn lại là giả bộ.

Thật may là chẳng có bản ghi âm nào cả.

Chuyện tình của tôi vẫn thế.

Tình địch không cong cớn của tôi vẫn là Huy.

Và quan trọng là tôi phải mau chóng knock-out Huy thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.