Ngươi Là Yêu Quái Của Ta

Chương 3: Chương 3: Ngươi là yêu quái của ta 2




Ta vốn là một cục đá bình thường trên một sườn núi bình thường. Thấm vào địa linh thiên lộ, không biết sao lại có linh tính, sinh ra ý thức.

Mặc dù đã có ý thức nhưng không thể cử động, không thể nói, ta cứ cho rằng đó là chuyện tất nhiên. Ta cũng nên nằm đó một cách đầy đương nhiên như vậy, trời nên ở trên đầu, đất nên ở dưới thân. Nhật nguyệt tinh tú lý nên luân chuyển, mây mù lý nên tụ rồi tan, cỏ cây um tùm rồi khô héo, chim muông bay cao, thú vật đến rồi đi, cũng là lẽ hiển nhiên.

Cứ vô tri vô giác như thế không biết bao lâu, ta đã nghe hiểu tiếng chim hót thú kêu, nghe hiểu được lời con người nói, nhưng vẫn cứ nằm trên núi không cử động được, vẫn cứ cho rằng đó là lẽ tất nhiên. Đột nhiên một ngày nọ, có một người đứng trước mặt ta, hỏi rằng: “Này đá, ngươi có muốn cùng ta tu tiên không?”

Lời này ta không hiểu lắm.

Y lại nói với ta, ta là một hòn đá có linh căn, cũng có tiên duyên, có thể tu tiên được, có thể biến thành hình dáng giống hệt như y vậy.

Lúc này ta mới biết, hoá ra mấy cục đá khác hoàn toàn không giống ta chút nào. Chỉ có ta mới thế này thôi.

Nhưng mà, giống y làm cái gì chứ?

Ta là cục đá, đương nhiên là phải như thế này rồi.

Hình như y có thể nghe thấy ta đang nghĩ gì, lại nói: “Biến thành giống ta thế này thì ngươi có thể đi khắp nơi, nhìn đủ thứ, thế gian này rất rộng, nếu thành tiên rồi…” y chỉ lên trời, “thì có thể đi đến chỗ đó.” Rồi lại chỉ đất, “còn có thể xuống dưới lòng đất, tha hồ đi khắp nơi.”

Vậy thì giống chim, giống mây, còn giống giun nữa à?

Y cười: “Cũng giống vậy nhưng có chút khác.”

Đột nhiên tâm tình của ta có sự thay đổi, so với lúc trước hoàn toàn không giống nhau. Ta cảm thấy, dường như lời y nói vô cùng thú vị.

Y nói: “Thử xem nào, dù sao cũng không có hại gì mà.”

Ừm, nếu nhật nguyệt tinh tú có thể lên xuống, mây mù có thể di chuyển vậy thì ta biến hóa một chút thì cũng có thể mà nhỉ.

Thế là ta đồng ý.

Về sau ta mới biết y tên là Tiệm Toại, là địa tiên, phụng mệnh thiên đình chuyên đi tìm những thứ vô tình có được linh tính giống như ta đây, thu về để hướng dẫn, tránh để chúng ta sa ngã biến thành yêu quái.

Y dạy ta phun vào nuốt ra linh khí, quy dưỡng nguyên thần, ta còn học nói, có thể biến hoá, thông hiểu pháp thuật.

Trong thời gian này, Tiệm Toại từ địa tiên được thăng lên thành chân tiên, có tiên phủ riêng của mình, còn thu nhận rất nhiều đồ đệ. Ta hỏi y, lúc nào ta có thể thành tiên. Y đáp, thành tiên không phải là việc dễ dàng như vậy đâu, ngoài việc có pháp thuật ra còn phải biết ẩn nhẫn, vượt qua số kiếp, lập được công tích.

Ta là huyền thạch, tương thông với thiết tính, y bảo ta biến thành cái chuông lớn để trong phủ y, ngày ngày đánh chuông, báo sáng sớm tỉnh hoàng hôn, nói là như vầy sẽ mau thành tiên.

Ước chừng đã một ngàn năm trôi qua, không ít đồ đệ của y đã thành tiên, ta lại hỏi y, lúc nào ta có thể thành tiên?

Y nói, Thanh Hồi, muốn thành tiên đầu tiên phải thu lại tâm tính, không hỉ không bi, không tranh không nộ, thuận theo tự nhiên, thông suốt tự nhiên. Như ngươi đây, người ta đánh một cái, ngươi lại kêu một cái, định tính như thế làm sao có thể thành tiên?

Ô, hoá ra là như thế.

Thế là ngày thứ hai, bất luận đám đồ đệ của y có xoay, có đánh thế nào ta cũng không kêu nữa.

Đám tiểu đệ tử chạy vụt vào trong chính điện: “Sư phụ, không được rồi, chuông hư rồi! Hay là vứt nó đi đổi cái khác?”

Đợi đến tối ta cũng không kêu, Tiệm Toại đi đến.

Y đứng trước mặt ta, thở dài: “Thanh Hồi, hôm qua ta chỉ nói với ngươi như thế, hôm nay ngươi đã giận dỗi thế này rồi. Đã tu vi mấy ngàn năm rồi mà vẫn cứ mãi cái tính này ư?”

Kêu, không đúng. Không kêu cũng không đúng.

Vậy rốt cuộc muốn ta phải làm sao đây?

Y lắc đầu: “Thanh Hồi, nếu cứ thế này, ngươi không thành tiên được đâu.”

Nghe xong câu nói này, lòng ta bỗng thấu suốt rồi, giống như trên người mở ra một cái động, ở vị trí ngay ngực, phần phật phần phật, gió thổi xuyên qua từ bên trong vậy.

Ừm, ta không thành tiên nổi.

Vốn ta cũng chẳng nghĩ tới việc muốn thành tiên.

Vốn ta luôn nằm trên sườn núi kia, làm một hòn đá như lẽ tự nhiên, sống vô cùng tốt.

Sao ta lại phải trở thành tiên chứ?

Đêm hôm đó, ta rời khỏi động phủ của Tiệm Toại, trở lại phàm trần, làm một yêu quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.