Trong ký ức của Ứng Hàn Thời, lần cuối cùng anh nhìn thấy đồng đội là trước khi trận chiến cuối đánh quân nổi loạn diễn ra. Anh đứng trong buồng chỉ huy của lô cốt “Phượng Hoàng Hiệu”, còn họ quỳ khóc bên ngoài cánh cửa. Sau đó, anh quay người đi vào nơi tăm tối.
Ứng Hàn Thời từng đoán, đối tượng ẩn náu trên núi Y Lam rất có thể là người của quân nổi loạn lưu vong. Bởi theo anh được biết, trước khi Diệu Nhật rơi đã có một bộ phận tàn quân lái phi truyền trốn mất. Tuy nhiên, anh không ngờ, hôm nay lại gặp một người máy tự xưng là binh sĩ của quân đội Đế quốc ở nơi đây.
Tướng quân bách chiến tử, chiến sĩ thập niên quy.
(Tướng quân bách chiến tử, chiến sĩ thập niên quy có nghĩa là tướng sân và binh sĩ ở chiến trường một thời gian dài, trải qua nhiều trận chiến, có người hi sinh, có người may mắn sống sót trở về)
Anh chợt nhớ tới khoảng thời gian dài đằng đẵng khi ở trên chiếc phi thuyền trôi dạt. Thiên hà mãi mãi yên tĩnh, phía trước vĩnh viễn tối tăm. Ở vào hoàn cảnh đó, trái tim con người thật sự bị nỗi cô đơn nhấn chìm.
Trong lúc thất thần, anh chợt cảm thấy lòng bàn tay chạm phải một thứ mềm mại, ngay sau đó bị nắm chặt.
Ứng Hàn Thời quay sang Cẩn Tri. Cô vẫn điềm tĩnh dõi mắt về phía người máy. Sau đó, cô kiễng chân, ghé sát mặt, phả hơi thở mềm mại vào tai anh, thì thầm: “Anh có định nhận đồng hương không?”
Ứng Hàn Thời khẽ lắc đầu, siết chặt tay cô. Ba người đàn ông phía sau đều chú ý đến họ. Gặp người máy ngoài hành tinh vốn là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, vậy mà Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời còn thì thầm to nhỏ như giữa chốn không người.
Cẩn Tri hơi bất ngờ khi Ứng Hàn Thời không định tiết lộ thân phận, bởi vì ở đây còn có người khác hay sao? Anh làm vậy chắc có lý do của mình.
Hai người máy Nano leo lên vách đá châm ngọn đèn dầu, hang động được thắp sáng trong giây lát. Người máy ở phía đối diện cũng dần trở nên rõ nét. Anh ta không giống với sự tưởng tượng của Cẩn Tri, thân hình rất cao lớn, chân tay thô kệch, xem ra còn lớn hơn cả Tiêu Khung Diễn.
Người máy nằm trên một tảng đá cực lớn. Vỏ kim loại của anh ta có dấu vết han gỉ, thân thể bị tổn hại nhiều chỗ. Chân anh ta bị mất một đoạn, để lộ những sợi dây kim loại nham nhở, đôi mắt đỏ nhìn bọn họ chăm chú.
“Hy vọng không làm quý vị hoảng sợ.” Anh ta nói.
“Không đâu.” Ứng Hàn Thời đáp.
Người máy động đậy thân thể, phát ra tiếng kim loại va chạm sắc lạnh. Anh ta lại cất giọng ồm ồm: “Có lẽ số phận đã định nên tôi mới được gặp người Trái đất vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Nếu không phải vô tình có được con chip năng lượng, giúp tôi sống sót mấy trăm năm nay, sinh mệnh của tôi đã kết thúc từ lâu. Hiện tại, chút năng lượng này cũng sắp cạn kiệt rồi.
Bắt gặp dáng vẻ này của tên người máy, Cẩn Tri đã không đành lòng. Bây giờ nghe anh ta nói vậy, cô bất giác quay sang Ứng Hàn Thời. Tuy nhiên, thần sắc của anh vẫn không có gì thay đổi.
“Sao các vị lại đến đây?” Người máy hỏi: “Là vì con chip đó à?”
Cẩn Tri và mấy người đàn ông đều không hiểu “con chip” là gì nên giữ im lặng. Ứng Hàn Thời đáp: “Chúng tôi chỉ đi ngang qua, không có ý định cướp đồ của anh.”
“Đúng thế.” Trang Xung phụ họa. Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh gật đầu.
Người máy yên lặng một lúc rồi lên tiếng: “Các vị có thể giúp tôi một việc không?”
“Anh nói đi!” Ứng Hàn Thời đáp.
Anh ta ngóc đầu, dõi mắt lên nóc hang: “Sau khi sinh mệnh của tôi kết thúc, xin các vị hãy chôn tôi xuống đất, để tôi nằm ngửa, ngước lên bầu trời.”
Anh ta lại cúi xuống, nhìn đám người máy tí hon đang hoang mang: “Chúng là đồ chơi của đám nhà giàu được tôi phát hiện trong chiếc phi thuyền dùng để bỏ chạy. Chúng là bạn bè duy nhất của tôi trên Trái đất này. Tôi biết vừa rồi các vị không bắt, cũng không làm tổn thương chúng. Nếu rơi vào tay người khác, chỉ e chúng sẽ rất thảm. Các vị có thể để chúng tiếp tục sống ở khu rừng này cho đến hết cuộc đời hay không?”
“Được.” Ứng Hàn Thời từ tốn mở miệng: “Anh đã có lời cam kết của tôi.”
Mọi người đều im lặng, ánh mắt hơi xao động. Hôm nay được tận mắt chứng kiến sự việc, tuy vẫn chưa hết sốc nhưng sau khi nghe lời thỉnh cầu của người máy, tâm trạng Nhiếp Sơ Hồng trở nên nặng nề. Anh ta tiến lên một bước, gật đầu: “Tôi cũng hứa với anh. Tôi sống ở vùng núi này, từ nay về sau sẽ cố gắng bảo vệ chúng trong khả năng của mình.”
“Cám ơn các vị.” Người máy khẽ đáp.
“Diệu Nhật đã rơi, Ngân hà không còn Đế quốc.” Giọng ồm ồm của tên người máy lại một lần nữa vang vọng trong hang động, mang lại cảm giác u ám hơn trước đó.
“Còn chúng ta vĩnh viễn trung thành với chuyện... lang thang.” Nói đến đây, đôi mắt đỏ của anh ta đột nhiên tắt lịm. Sau đó, người máy nằm bất động, không phát ra bất cứ thanh âm nào nữa.
Ứng Hàn Thời vẫn giữ nguyên tư thế chắp hai tay sau lưng. Đám người máy Nano ngây ra vài giây, sau đó nhảy lên thân thể người máy to lớn kia, phát ra tiếng “hu hu”.
Một lúc sau, Nhiếp Sơ Hồng nói: “Chúng ta chôn anh ta đi!”
Trang Xung: “Được.”
Cố Tế Sinh hạ giọng: “Không ngờ điều chúng ta tìm thấy lại là một kết cục thế này.”
Trong chiếc xe việt dã đỗ ở khu rừng phía xa xa, Tiêu Khung Diễn buông máy liên lạc, cúi đầu lau mắt.
“Tiểu Tri...” Anh ta lẩm bẩm: “Tiểu John buồn quá!”
***
Mặt trời lên cao, khu rừng sau cơn mưa một màu xanh mướt. Nhiếp Sơ Hồng chọn nơi có địa thế tương đối cao và bằng phẳng, rồi cùng Trang Xung cầm xẻng đào hố. Người máy vừa qua đời đã được bọn họ đặt bên cạnh, trông chẳng khác nào đống sắt vụn.
Cố Tế Sinh ngồi trên bãi cỏ cách đó không xa, lặng lẽ nhìn bọn họ. Một lúc sau, anh ta cất cao tiếng hát:
“Khoang thuyền vũ trụ của em
Tỏa ra ánh sáng vàng
Tôi ở một góc, ngẩng đầu dõi theo em...”
Cẩn Tri lặng người. Cô từng nghe qua ca khúc này, là bài “Bảy trăm năm sau” của Trần Dịch Tấn mà cô cũng rất thích. Cố Tế Sinh đột nhiên hát lên, không ngờ lại hợp cảnh, hợp tâm trạng đến thế.
“Thiên thể tối đen, hoa lá cây cỏ chưa từng lưu lại.
Em đang rơi lệ phải không?
Những bông hoa mọc trên gò cát, khiến nơi nghèo khó của chúng ta đẹp đẽ như bức họa...
Tôi đã không nhớ nổi những ngày phong trào tiến hóa rầm rộ
Tôi dùng ánh đèn rực rỡ tạo ra niềm yêu thích.
Tuy tôi và em bị các ngôi sao khinh bỉ
Chúng ta nghèo túng nhưng vẫn có được tình cảm lâu bền...”
Rừng núi bao la bát ngát, tiếng hát của Cố Tế Sinh tựa như dòng suối dịu dàng và bi thương, chảy qua đồi núi, xuyên vào trời mây. Mọi người đều yên lặng lắng nghe. Đám người máy Nano cũng đi đến đằng sau anh ta, ngẩng đầu nghe chăm chú. Một lúc sau, chúng nắm tay nhau thành hàng dài, lắc lư theo lời ca.
Cẩn Tri đi xuống dốc núi, nhìn thấy Ứng Hàn Thời đứng một mình ở đó. Anh chắp hai tay sau lưng, dõi mắt về phương xa. Cô đi đến bên anh, ngồi xuống chống cằm, lặng lẽ ngắm nhìn anh. Người đàn ông này lúc nào cũng đứng thẳng người, tựa như bức tranh thủy mặc dịu dàng.
“Ứng Hàn Thời!” Cẩn Tri lên tiếng.
Anh liền quay đầu về phía cô. Cô vỗ vỗ bãi cỏ: “Anh ngồi đi, đừng đứng mãi thế.”
Ứng Hàn Thời lặng lẽ đi đến bên cô ngồi xuống, hai tay đặt lên đùi. Cẩn Tri nghĩ, từ phong thái và cử chỉ của anh, chắc chắn anh không phải là người lính bình thường mà phải là một cấp bậc sĩ quan. Tuy nhiên, anh còn khá trẻ nên quân hàm chắc cũng không cao. Tiêu Khung Diễn khoe anh từng lập nhiều chiến công gì đó nên có lẽ là một sĩ quan bậc trung. Vừa rồi tận mắt chứng kiến cái chết của người lính lưu vong như mình, trong lòng anh hẳn cũng rất buồn.
Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, gặp tình cảnh này sẽ dịu dàng an ủi, hoặc cùng anh rơi lệ. Nhưng Cẩn Tri cảm thấy, việc đó không cần thiết. Mỗi người khi gặp phải chuyện buồn, nếu người bên cạnh chưa từng đích thân trải qua thì sẽ chẳng thể cảm nhận được nỗi đau của đối phương.
Cô hỏi thẳng: “Ứng Hàn Thời, anh buồn lắm phải không?”
Anh ngẩng đầu, dõi mắt về phía trước: “Ừ. Dù sao anh ta cũng là người dân của Đế quốc.”
“Vậy anh có muốn khóc không? Nếu anh muốn, tôi sẽ đi chỗ khác.”
Ứng Hàn Thời liền quay đầu về phía cô. Hai người ngồi gần nhau, cô có thể nhìn thấy hình bóng của mình trong đôi mắt anh. Sau đó, anh mỉm cười: “Cẩn Tri, đàn ông không nên rơi lệ.”
Cẩn Tri: “Vâng.”
Hai người đều yên lặng. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung vẫn tiếp tục đào hố trên dốc núi, còn Cố Tế Sinh vẫn cất cao tiếng hát.
Cẩn Tri lại liếc Ứng Hàn Thời. Cô nghĩ bụng, người đàn ông này có ngoại hình tuấn tú, nho nhã, lần trước còn bị thuộc hạ của Hắc Long kêu là mặt hoa da phấn, nhưng trên thực tế, con người anh đàn ông vô cùng.
Link bài "Bảy trăm năm sau" của Trần Dịch Tấn: http://mp3.zing.vn/bai-hat/700-n ... -Chan/IW6A760W.html