Người Láng Giềng Của Ánh Trăng

Chương 50: Chương 50: Bí mật của cô ấy 2




Ứng Hàn Thời đột nhiên bật người lên cao, loáng một cái đã nhảy xuống khu đồng ruộng bên dưới trường học.

“Lại đây!” Anh nói.

Năm người đàn ông biến sắc mặt, nhanh chóng đuổi theo anh. Tuy nhiên, tốc độ của bọn họ không bằng Ứng Hàn Thời.

“Sắp bắt đầu rồi!” Tiêu Khung Diễn cất giọng hưng phấn: “Tiểu Tri, cô hãy xem Boss giải quyết lũ khốn này bằng cách nào nhé.”

Cẩn Tri mỉm cười. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên xuất hiện tia la de loang loáng. Năm người đàn ông bao vây Ứng Hàn Thời, nhả đạn về phía anh.

Vào thời khắc đó, anh vụt đi với tốc độ mắt thường không thể nhìn rõ. Giây tiếp theo, một tên phát ra tiếng kêu đau đớn, Ứng Hàn Thời đã kẹp cổ họng hắn. Sau đó, anh ném người hắn văng xa mấy chục mét, đập vào thân cây rồi rơi xuống đất.

Bốn tên còn lại giật mình, lập tức nhả đạn về phía anh. Ứng Hàn Thời ngẩng đầu, để lộ đôi tai thú và cái đuôi dài. Anh vung tay một đường trên không trung, vũ khí ánh sáng hình trăng lưỡi liềm lại xuất hiện, chiếu sáng cả khu đồng ruộng. Khi anh quét vũ khí về phía đối phương, bọn họ đều bắn ra xa, gục ngã xuống đất. Ánh sáng vụt tắt, Ứng Hàn Thời thong thả đi tới chỗ bọn họ.

Trong sân trường, Tiêu Khung Diễn quay sang Cố Tế Sinh: “Lần trước đọ sức với anh, Boss chỉ dùng một phần lực của vũ khí. Lần này, ít nhất Boss cũng dùng đến ba phần, bọn chúng không chết chắc cũng bị thương.”

Cố Tế Sinh nheo mắt, khóe miệng nhếch lên.

Trong bốn người đàn ông vừa bị vũ khí ánh sáng hạ gục, chỉ có hai người loạng choạng đứng lên.

“Ngài là Tinh Lưu ư?” Một tên kinh ngạc mở miệng.

“Sĩ quan chỉ huy Tinh Lưu vẫn chưa chết?” Tên còn lại tỏ ra hoảng sợ. Sau đó, cả hai lao như bay về phía cánh rừng.

Ứng Hàn Thời lập tức đuổi theo. Khu đồng ruộng trở lại trạng thái yên tĩnh. Mấy phút sau vẫn không thấy bóng dáng anh.

Cẩn Tri lẩm bẩm: “Sĩ quan chỉ huy Tinh Lưu? Đây là thân phận của Ứng Hàn Thời ư?”

Cố Tế Sinh liếc cô một cái: “Tinh Lưu là sĩ quan chỉ huy cấp bậc cao nhất của hạm đội Phượng Hoàng, một trong ba hạm đội lớn của Đế quốc. Ngài ấy cũng là Nguyên soái trẻ nhất Đế quốc, thống lĩnh mười bảy chiếc lô cốt vũ trụ, hơn ba nghìn máy bay chiến đấu, khoảng hai trăm ngàn quân nhân. Ngài ấy được coi là ngôi sao không bao giờ rơi của Đế quốc. Cô thân thiết với ngài ấy lâu như vậy mà không biết sao?”

Cẩn Tri im lặng một lúc mới trả lời: “Tôi và anh ấy không thân lắm.”

Cố Tế Sinh chỉ cười cười.

Lúc này, trên bầu trời phía khu rừng đột nhiên vụt qua tia sáng trắng rồi biến mất trong màn đêm. Tiêu Khung Diễn giải thích: “Chắc là máy bay chiến đấu của tàn quân nổi loạn. Chúng giấu kỹ thật đấy, nhưng thế nào Boss cũng đuổi theo đến hang ổ của chúng, tiêu diệt tận gốc cho mà xem. Chúng ta có thể nghỉ ngơi được rồi.”

Vẻ mặt anh ta rất nhẹ nhõm nhưng những người khác vẫn quan tâm đến Ứng Hàn Thời nên không ai nhúc nhích.

Đúng lúc này, Cố Tế Sinh bỗng dưng biến sắc mặt, nhìn chằm chằm ra ngoài. Trên con đường đất nhỏ cách ngôi trường không xa thấp thoáng một bóng người. Đó chính là Hắc Long.

Thân hình cao lớn của hắn hiện rõ dưới ánh trăng, áo sơ mi rách tả tơi, gương mặt tuy vẫn dữ tợn nhưng có phần hốc hác chứ không còn ngạo nghễ như ngày nào. Khi hắn lại gần một đoạn, mọi người mới nhìn rõ hắn đang kẹp một đứa bé. Cách mười mấy mét, Hắc Long dừng lại, nở nụ cười hiểm độc.

“Tiểu Kiệt!” Cố Tế Sinh và Nhiếp Sơ Hồng đồng thanh hét lớn.

“Hahaha...” Hắc Long bật cười ha hả. Hắn cầm một con dao kề vào cổ Tiểu Kiệt. Còn thằng bé nhắm nghiền hai mắt, gương mặt tái nhợt, không biết sống chết thế nào.

“Tiểu Kiệt! Tiểu Kiệt!” Một thanh âm thê lương từ phía xa vọng tới. Đó là thím Tôn, bà nội của Tiểu Kiệt. Đầu tóc thím rũ rượi, trên người có vết máu loang lổ, chân bước lảo đảo, tựa như vừa bị đánh đập. Thím vừa khóc vừa hét lớn: “Mau trả cháu nội cho tôi!”

“Bà già câm miệng!” Hắc Long gầm lên một tiếng. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm Cố Tế Sinh: “Súng la de, người ngoài hành tinh... Hahaha, tao thấy hết rồi. Tao cóc sợ trời đất, chẳng sợ ma quỷ lẫn lũ người ngoài hành tinh chúng mày. Mau đưa hết đám người máy nhỏ cho tao, bằng không tao sẽ đâm chết thằng học sinh của mày bây giờ.”

Mọi người biến sắc mặt. Nhiếp Sơ Hồng lập tức đi lấy khẩu súng tự tạo, nhằm thẳng vào Hắc Long: “Đừng có động đậy, nếu không tôi sẽ nổ súng.” Trang Xung cũng lặng lẽ sờ vào con dao trong túi quần.

Cẩn Tri nhìn chằm chằm Hắc Long, ánh mắt không có bất cứ cảm xúc nào.

Sau khi về đến trường học, Cố Tế Sinh đã ra lệnh cho đám người máy tí hon ở trong phòng anh ta. Vào thời khắc này, nghe thấy lời đe dọa của đối phương, đám người máy tỏ ra hoang mang và sợ hãi. Chúng chạy hết ra ngoài, trốn sau lưng Cố Tế Sinh, đồng thời dõi mắt về phía Hắc Long.

“Có tôi ở đây, đừng sợ.” Cố Tế Sinh cúi xuống vỗ về chúng.

Đám người máy tí hon gật đầu. Cố Tế Sinh cất giọng lạnh lùng: “Mọi người ở lại đây, để tôi đi cứu Tiểu Kiệt. Hắn sẽ không làm thằng bé bị thương được đâu.”

Nhiếp Sơ Hồng gật đầu: “Cậu hãy cẩn thận.” Trang Xung và Tiêu Khung Diễn không ngăn cản, bởi trong lúc Ứng Hàn Thời vắng mặt, cũng chỉ anh ta mới có thể cứu Tiểu Kiệt.

Cố Tế Sinh vừa tiến lên một bước, Hắc Long liền biến sắc mặt. Hắn lập tức cất giọng lạnh lùng: “Tên quái vật kia, đừng có lại gần, bằng không tao sẽ đâm chết thằng nhóc này.”

Cố Tế Sinh nở nụ cười chế nhạo: “Vậy sao? Để xem con dao của mày nhanh hay là tao nhanh hơn.”

Anh ta vừa định cất bước, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt. Cố Tế Sinh ngoảnh đầu, phát hiện Cẩn Tri đang nhìn mình đăm đăm.

Bình thường, người phụ nữ này lúc nào cũng điềm tĩnh. Nhưng vào thời khắc này, gương mặt cô nhợt nhạt, khóe mắt hơi ươn ướt.

Cô... vừa khóc sao? Cố Tế Sinh kinh ngạc. Ba người còn lại cũng chú ý đến hành động của Cẩn Tri, Trang Xung ghé sát tai cô hỏi nhỏ: “Cô làm sao vậy?”

Cẩn Tri không trả lời, chỉ nhìn Cố Tế Sinh.

“Anh không thể đi.” Cuối cùng, cô cũng lên tiếng: “Vừa rồi Ứng Hàn Thời có nói, chúng ta cứ ở trong này, ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm. Trang Xung, mau gọi điện báo cảnh sát. Tiêu Khung Diễn, anh hãy đưa bản đồ và trang bị có sẵn ra đây, tôi sẽ nghĩ cách khác.”

Cố Tế Sinh chau mày: “Cô làm sao thế? Tôi thừa sức đối phó với một mình Hắc Long, sẽ không gặp nguy hiểm.” Nói xong, anh ta liền giằng khỏi tay cô.

“Anh không thể đi!” Cẩn Tri đột nhiên hét lớn, lại một lần nữa túm tay anh ta.

Bởi vì cô chưa từng kích động như vậy nên mọi người đều giật mình. Cố Tế Sinh nhẹ nhàng mở miệng: “Cẩn Tri, tuy không biết lý do gì khiến cô tỏ thái độ kiên quyết như vậy nhưng cô không nhìn thấy vết máu trên cổ Tiểu Kiệt sao? Thằng bé không thể đợi cảnh sát đến cứu, cũng không thể đợi cô nghĩ cách. Cô mau bỏ tay ra đi!”

Nói xong, anh ta hất mạnh tay, khiến Cẩn Tri loạng choạng suýt ngã. Sau đó, anh ta quay người đi ra ngoài.

Máu trên toàn thân phảng phất sôi sục, nước mắt không thể kiềm chế, chảy dài xuống gò má, cô cất giọng run run: “Cố Tế Sinh, anh không thể đi. Bởi nếu đi bây giờ, anh sẽ chết đó.”

Cố Tế Sinh lập tức dừng bước. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung vô cùng kinh ngạc, Tiêu Khung Diễn thất thanh: “Tiểu Tri, cô nói gì...”

Cố Tế Sinh quay đầu hỏi: “Cô nói gì thế?”

Cẩn Tri nhìn thẳng vào anh ta: “Nếu không nghe tôi, anh sẽ mất mạng.”

Cố Tế Sinh biến sắc mặt: “Làm sao cô biết được?”

Cẩn Tri im lặng vài giây rồi nói nhỏ: “Bởi vì... tôi đã nhìn thấy. Tế Sinh, tôi có thể nhìn thấy tương lai.”

***

Mỗi con người đều có những bí mật riêng. Có thể phát hiện ra bí mật về trí tuệ nhân tạo ở thư viện là bởi vì tôi đã sớm nhìn thấy cảnh khói đen mờ mịt ở thư viện. Trong giấc mơ, tôi cũng nhìn thấy một người đàn ông đến nơi tăm tối của mình. Có thể cứu Tiểu Kiệt là do tôi đã biết trước đường đi của đối phương. Tôi nhìn thấy hình bóng người khổng lồ, người Nano biến thành chiếc huy hiệu hoa mai, thấy Hắc Long dẫn đàn em lên núi. Tôi luôn nhìn thấy những hình ảnh tương lai vụn vặt, nhưng không có cách nào kiểm soát và thay đổi, nên chỉ có thể âm thầm lợi dụng nó. Đây chính là bí mật sâu kín của cuộc đời tôi.

Ngoài ra, tôi cũng nhìn thấy, vài phút sau, anh sẽ nằm dưới đất, bị thanh kiếm ánh sáng đâm xuyên qua đầu và xẻ đôi lồng ngực, vô số hạt Nano tan ra. Tôi không thể tưởng tượng nổi, anh bị tấn công kiểu gì mới thành ra bộ dạng đó. Đừng đi, Cố Tế Sinh!

Nửa cuộc đời anh đã sống như người Trái đất, mỗi ngày vui vẻ cùng bọn trẻ. Xin anh đừng đi, đừng đâm đầu vào chỗ chết!

Tôi phải ngăn anh bằng được. Bởi vì, những điều tôi linh cảm chưa sai bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.