Cẩn Tri đang chăm chú theo dõi, bên tai chợt vang lên tiếng Ứng Hàn Thời: “Chúng ta xuống đi!”
“Vâng.”
Anh giơ tay ôm thắt lưng cô. Cô cũng lập tức ôm vai anh theo phản xạ. Cẩn Tri chợt phát hiện, động tác của Ứng Hàn Thời dường như khác trước. Tuy tư thế vẫn vậy nhưng trước kia anh đều dùng cánh tay “kẹp” người cô một cách cứng nhắc. Có lúc anh không “kẹp” ngang eo, mà là vùng lưng khiến cô rất không thoải mái. Còn bây giờ, anh ôm thắt lưng cô bằng một tay, thậm chí kéo cô vào lòng để cô tựa vào ngực anh. Những lúc như thế, trái tim cô lại đập liên hồi. Ngoài ra, anh không còn đỏ mặt như lúc mới bắt đầu chạm vào cô nữa.
Trong chuyện ôm phụ nữ, hình như anh đã trở nên lão luyện hơn thì phải. Khi ý nghĩ này vụt qua tâm trí Cẩn Tri, Ứng Hàn Thời đã bế cô nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Nghe tiếng động, Cố Tế Sinh liền quay đầu về phía bọn họ. Ứng Hàn Thời đặt Cẩn Tri xuống cạnh Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung, hai người đàn ông vẫn đang hôn mê bất tỉnh: “Em ở đây một lúc đi!”
“Vâng.”
Anh tháo đồng hồ liên lạc trên tay đưa cho cô rồi thong thả đi về phía Cố Tế Sinh.
Cẩn Tri dõi theo bóng lưng anh, tự dưng có dự cảm hai người đàn ông sẽ động thủ.
Cố Tế Sinh mỉm cười: “Tôi đã từng nghi ngờ anh.”
Ứng Hàn Thời đứng cách anh ta mấy bước, hai tay chắp sau lưng, sắc mặt không thay đổi.
Cố Tế Sinh quan sát anh vài giây rồi đưa mắt về phía Cẩn Tri: “Cô ấy cũng giống chúng ta sao?”
“Không.”
Cố Tế Sinh gật đầu: “Tôi cũng đoán không phải. Phụ nữ Diệu Nhật đâu có ngốc nghếch như cô ấy.”
Cẩn Tri nghe rõ những lời này nên lập tức cất cao giọng: “Ừ, tôi ngốc đấy, ngốc đến mức bày ra nhiều trò mà vẫn bị phát hiện là người ngoài hành tinh.”
Cố Tế Sinh nghẹn họng, nhất thời không thốt ra lời. Khóe mắt thấp thoáng nụ cười, Ứng Hàn Thời cất giọng hòa nhã: “Cẩn Tri, đừng nhạo báng anh ta.”
Sắc mặt Cố Tế Sinh càng u ám hơn. Anh ta “hừ” một tiếng: “Anh có vẻ tin tưởng cô ta nhỉ?”
Hai người im lặng một lúc, Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Diệu Nhật đã rơi, Ngân hà không còn đế quốc.”
Cố Tế Sinh vẫn không lên tiếng, Ức Hàn Thời lại hỏi: “Người máy vừa qua đời là thế nào với anh vậy?”
Cố Tế Sinh cất giọng biếng nhác: “Cũng chẳng có gì đặc biệt. Chúng tôi cùng lên một chiếc phi thuyền bỏ trốn. Lúc đáp xuống Trái đất, năng lượng của anh ta đã cạn kiệt nên tôi chôn cất anh ta. Hai hôm trước, tôi mới đào xác anh ta lên để diễn kịch cho mọi người xem.”
Anh ta nhướn mày hỏi Ứng Hàn Thời: “Anh đến đây vì con chíp đấy à?”
“Đúng vậy.”
Hai người đàn ông bắt đầu đi vào chủ đề chính, Cẩn Tri dỏng tai lắng nghe. Ai ngờ Cố Tế Sinh đột nhiên biến sắc mặt, cất giọng lạnh nhạt: “Tôi sẽ không bao giờ nhả con chip. Anh muốn đoạt thì cứ thử đi!”
Vừa dứt lời, anh ta liền biến thành dòng hạt có tạo hình mũi nhọn với tốc độ còn nhanh hơn trước đó. Tiếp theo, mũi nhọn phóng về phía Ứng Hàn Thời.
Ứng Hàn Thời nghiêm mặt. Cẩn Tri cũng giật mình, thanh âm bực tức của Tiêu Khung Diễn ở đầu kia truyền tới: “Chưa nói xong đã xuất chiêu, sinh vật đồ chơi này nóng tính quá đi.”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ứng Hàn Thời vọt đi như tên bắn, cách xa mấy chục mét. Vật thể màu bạc đâm hụt vào không khí, thuận đà đập vào thân cây. Tuy nhiên, nó nhanh chóng quay đầu, đuổi theo Ứng Hàn Thời.
Ứng Hàn Thời lơ lửng trên không trung, đôi tai nhọn và cái đuôi đã lộ ra ngoài. Thần sắc của anh mang một vẻ thanh lạnh và cứng rắn như lúc đối phó với đám tội phạm hôm trước.
Tiêu Khung Diễn lại cất giọng cảm thán qua máy liên lạc: “Wow! Tiểu Sinh lượm được con chip ghê gớm thật đấy. Sức chiến đấu của anh ta đã đạt đến mức S rồi.”
Cẩn Tri không hiểu phân cấp của bọn họ nên hỏi nhỏ: “Liệu Ứng Hàn Thời có thể đánh thắng không?”
Tiêu Khung Diễn bật cười: “Tiểu Tri hỏi câu này hơi thừa rồi, cô cứ xem đi là biết ngay ấy mà.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Cố Tế Sinh đã gần đuổi kịp Ứng Hàn Thời. Vật thể màu bạc lại một lần nữa biến hình, tách ra thành vô số mũi tên ánh sáng sắc nhọn lao vun vút về phía anh.
Cẩn Tri hét lên một tiếng: “Cẩn thận!”
Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời vung một cánh tay, đồng thời lên tiếng: “Xuống đi!”
Một luồng sáng trắng hình trăng lưỡi liềm xuất hiện giữa không trung. Luồng sáng ấy vô cùng chói lọi, khiến Cẩn Tri không có cách nào nhìn thẳng vào nó. Trong giây lát, luồng sáng lan tỏa như hồ nước, cũng giống sóng xung kích mạnh nhất, lập tức bao phủ lên dòng hạt đó.
“Ối...” Cẩn Tri lờ mờ nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Cố Tế Sinh. Ngay sau đó, vật thể thoát khỏi luồng sáng, tựa như bị trọng thương nên đâm thẳng xuống đất.
Màng nhĩ đau buốt, Cẩn Tri ngẩng đầu nhìn người đàn ông cũng đang từ từ hạ xuống mặt đất. Đúng lúc này, dòng hạt lại nảy lên, quay đầu về dốc núi như muốn chạy trốn.
Tuy nhiên, Ứng Hàn Thời phản ứng rất nhanh. Thân hình anh vụt đi như tia chớp, loáng một cái đã bắt kịp Cố Tế Sinh.
Một tiếng va chạm kịch liệt vang lên, luồng sáng biến mất. Cả người Cố Tế Sinh bị đè vào thân cây, gương mặt anh ta tái nhợt, vết rạn nứt ngoằn ngoèo vẫn chưa tan biến hết.
Ứng Hàn Thời đứng sau, khống chế anh ta bằng một tay. Cố Tế Sinh muốn giãy giụa nhưng không thể nhúc nhích.
“Anh đã phục chưa?” Ứng Hàn Thời cất giọng điềm đạm.
Cẩn Tri thở phào nhẹ nhõm. Lần trước đối phó với đám tội phạm, cô biết anh ra tay nhanh, mạnh và chuẩn xác đến mức nào. Nhưng hôm nay, cô mới được chứng kiến anh tung vũ khí ánh sáng. Vào thời khắc này, anh khống chế Cố Tế Sinh bằng một dáng vẻ uy nghiêm bức người. Tâm trạng của cô có chút phức tạp khi nhìn thấy khía cạnh khác bên trong người đàn ông trầm tĩnh và dịu dàng đó.
“Rốt cuộc anh là ai?” Cố Tế Sinh hỏi.
“Một người sống lưu vong như anh.”
Cố Tế Sinh cười lạnh một tiếng: “Dù có giết tôi, tôi cũng không đưa con chip cho anh. Tôi sẽ không cho phép bất cứ người nào lợi dụng năng lượng của con chip để đạt mục đích của mình.”
Ứng Hàn Thời đột nhiên buông người anh ta rồi lùi lại phía sau một bước. Cố Tế Sinh hơi kinh ngạc, quay đầu về phía anh.
“Tôi chưa từng nói sẽ cướp con chip của anh.” Ứng Hàn Thời từ tốn mở miệng.
Cố Tế Sinh im lặng nhìn anh.
“Tôi đã không còn hứng thú với bất cứ cuộc chiến tranh hay chiến đấu nào.” Ứng Hàn Thời nói tiếp: “Tôi tìm anh cũng với mục đích bảo vệ con chip. Một khi tôi đã đo ra năng lượng của nó thì người khác cũng có thể làm được. Sức chiến đấu của anh mới đạt đến mức S, nếu chúng đến cướp con chip thì anh sẽ giải quyết ra sao?”
Sắc mặt Cố Tế Sinh đã dịu đi nhiều, anh ta lạnh lùng đáp: “Nếu bọn chúng đến cướp, tôi cũng nhất quyết không giao cho chúng.”
“Nếu chúng đem tính mạng của Nhiếp Sơ Hồng và bọn trẻ uy hiếp anh thì sao?”
Cố Tế Sinh lặng thinh.
“Anh có hai sự lựa chọn.” Ứng Hàn Thời nói: “Một là giao con chip cho tôi giữ, khi nào xác định không còn bất cứ sự uy hiếp nào, anh có thể lấy nó về. Hai là anh đi cùng tôi, tôi sẽ bảo vệ anh lẫn con chip.”
Nghe đến đây, Cẩn Tri bất giác nhìn Ứng Hàn Thời đăm đăm. Anh đi xa và làm nhiều việc như vậy không phải nhằm mục đích chiếm đoạt con chip có nguồn năng lượng to lớn mà là để bảo vệ người khác. Người đàn ông này đúng là chính trực từ cốt tủy.
Cố Tế Sinh đáp: “Tôi sẽ không rời xa bọn trẻ. Anh bảo mục đích của mình giống tôi, chỉ muốn bảo vệ con chip, không để nó rơi vào tay kẻ xấu. Dựa vào cái gì khiến tôi có thể tin anh, rằng anh không phải là người có mưu đồ đen tối, trục lợi cho bản thân?”
Ứng Hàn Thời còn chưa trả lời, Cẩn Tri đã lên tiếng: “Tế Sinh, anh hãy ngẫm nghĩ lại đi. Nếu muốn đoạt con chip thì anh ấy đã bắt anh nhả ra từ lâu, cần gì phải giúp anh cứu Tiểu Kiệt, còn nói nhiều lời như vậy?”
Cố Tế Sinh liếc cô một cái, nhưng không phản bác.
“Với danh nghĩa Tinh Lưu, xin hãy tin tưởng giao phó cho tôi.”
(Tinh Lưu (Star-Drift) có nghĩa là “ngôi sao trôi dạt”)
Cẩn Tri giật mình. Tinh Lưu là gì thế?
Cố Tế Sinh sững sờ: “Anh nói... Anh là Tinh Lưu ư?”
Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu.
“Nhưng Tinh Lưu trong truyền thuyết chẳng phải đã chết rồi hay sao?” Cố Tế Sinh tỏ ra không tin.
“Tôi vẫn còn sống.” Anh nói.
Cẩn Tri lặng lẽ quan sát bọn họ. Sắc mặt Cố Tế Sinh vụt qua vô số xúc cảm, cuối cùng anh ta mỉm cười: “Tôi nên sớm đoán ra mới phải. Người bán thú có vũ khí ánh sáng, tốc độ còn nhanh hơn sao băng, ngoài Tinh Lưu ra còn ai vào đây nữa.”
Nói đến đây, Cố Tế Sinh đột nhiên quỳ xuống, cất giọng chân thành và nghiêm túc: “Nếu ngài đúng là Tinh Lưu thì tôi bằng lòng giao lại con chip cho ngài mà không có bất cứ đòi hỏi nào.”
Cẩn Tri kinh ngạc khi sự việc đột ngột thay đổi. Ứng Hàn Thời vẫn tỏ ra bình thản, tuy nhiên, ánh mắt anh lộ vẻ hòa nhã.
“Tiểu John!” Cẩn Tri gọi anh chàng người máy.
“Tôi đây.”
“Tinh Lưu là gì thế?”
“Là biệt hiệu của Boss, sao vậy?”
Câu trả lời này cũng bằng không. Vừa định hỏi tiếp, Cẩn Tri liền nghe thấy thanh âm quen thuộc: “Wow!:
Cẩn Tri liền quay đầu, phát hiện Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung không biết đã ngồi dậy từ bao giờ, đang chăm chú theo dõi Ứng Hàn Thời và Cố Tế Sinh.
Cẩn Tri lập tức lên tiếng: “Các anh tỉnh lại từ lúc nào thế?”
Trang Xung đáp: “Tôi không biết. Tôi bị chấn động một phát nên tỉnh ngay.”
“Chúng tôi tỉnh lại từ lúc Ứng Hàn Thời tung vũ khí ánh sáng.” Nhiếp Sơ Hồng mở miệng.
Cẩn Tri không biết nói gì hơn.
Trên sườn núi cách đó không xa, nghe thấy tiếng nói chuyện, Ứng Hàn Thời và Cố Tế Sinh đồng thời ngoảnh đầu về bên này. Ứng Hàn Thời vẫn để lộ đôi tai nhọn và cái đuôi ve vẩy ở sau lưng, trong khi Cố Tế Sinh vẫn ở tư thế quỳ dưới đất, gương mặt còn vài vết rạn nứt.