Vào thời khắc này, Tạ Cẩn Tri không cần nhiều lời, mà chỉ nhắc nhở: “Anh hãy cẩn thận đấy!”
Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu: “Ừ. Đợi xử lý xong bọn họ, tôi sẽ nói chuyện với em.”
Xử lý ư? Cẩn Tri mỉm cười: “Được thôi.”
Nghe cuộc đối thoại của hai người, tên cầm đầu nhếch miệng: “Thằng mặt hoa da phấn kia là viện binh mà cô ả gọi tới đấy à? Khẩu khí ghê gớm thật.” Hắn vừa dứt lời, đám đàn ông cười khùng khục. Sau đó, tên cầm đầu đưa mắt ra hiệu, ba tên cầm dao từ từ vây quanh Ứng Hàn Thời.
Dù biết thân thủ của anh rất lợi hại nhưng Cẩn Tri vẫn cứ hồi hộp, còn Trang Xung ở bên cạnh hét lớn: “Cẩn thận!”
Ứng Hàn Thời giữ vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, ánh mắt anh dường như lạnh lẽo hẳn. Vào một khoảnh khắc, anh đột nhiên di chuyển. Tất cả mọi người đều trợn mắt, cảm thấy cảnh tượng đang diễn ra chỉ là ảo giác. Trong nháy mắt, anh đã biến mất khỏi chỗ đang đứng, ba người đàn ông đâm con dao vào không khí. Cùng lúc đó, trong hang động xuất hiện một quầng sáng vụt qua với tốc độ mà mắt thường không thể phân biệt.
“Á!” Quầng sáng vụt qua chỗ nào, tiếng kêu đau đớn vang lên ở chỗ đó. Mấy người đàn ông bị đấm mạnh vào mặt, gục xuống bất tỉnh.
Mặc dù đã từng chứng kiến khả năng của Ứng Hàn Thời nhưng Cẩn Tri vẫn há hốc miệng kinh ngạc. Một ý nghĩ chợt vụt qua đầu óc cô: Nếu anh để lộ tai và đuôi thì sao?
Trong giây lát, đám tội phạm đã bị hạ gục gần hết. Đúng lúc này, Cẩn Tri đột nhiên nhìn thấy một tên ở góc xa nhất, giơ súng nhằm thẳng vào Ứng Hàn Thời.
“Cẩn thận khẩu súng!” Cẩn Tri kêu lên một tiếng.
“Pằng!” Hang động vang lên tiếng súng nổ, Cẩn Tri và Trang Xung đều thót tim. Tuy nhiên, quầng sáng đã vụt đi với tốc độ cực nhanh, khiến viên đạn găm vào vách đá trên đầu họ.
Giây tiếp theo, quầng sáng biến mất, Ứng Hàn Thời đã dừng lại. Cẩn Tri cũng thấy rõ dáng vẻ của anh lúc này. Anh chắp một tay ra sau lưng, một tay buông thõng bên mình, hai bàn tay đều đeo găng trắng. Gương mặt anh hết sức lạnh lùng, đôi mắt tối thẫm như không thấy đáy. Cẩn Tri chưa bao giờ bắt gặp anh như vậy nên không khỏi sững sờ.
Anh là một quân nhân đến từ hành tinh khác. Chẳng lẽ đây là trạng thái chiến đấu của anh?
Sau đó, quầng sáng lại xuất hiện, gương mặt và thân hình Ứng Hàn Thời lại trở nên mông lung. Anh đi đến bên tên tội phạm vừa nổ súng. Hắn sợ đến mức cứng đờ người. Ứng Hàn Thời giật khẩu súng, nhanh như chớp hạ gục hắn. Tiếp theo, anh bẻ gãy đôi khẩu súng tựa như đang bẻ một miếng đậu phụ rồi ném xuống đất.
Cẩn Tri và Trang Xung chỉ biết tròn mắt theo dõi. Quầng sáng lại biến mất, Ứng Hàn Thởi đứng cách vài bước, ngẩng đầu nhìn họ. Vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh như thường lệ, không một chút thay đổi.
Anh sải bước dài đi đến chỗ hai người. Cẩn Tri không rời mắt khỏi anh. Ứng Hàn Thời dừng bước, cúi xuống nhìn cô, miệng nở nụ cười dịu dàng: “Tôi đã xử lý xong rồi.”
Cẩn Tri cũng không nhịn được cười: “... Vâng.”
Chẳng hiểu tại sao, bị anh nhìn đăm đăm, trong lòng cô dâng trào cảm giác ấm áp và mềm mại.
“Anh...” Cẩn Tri vừa định hỏi sao anh lại có mặt ở nơi này, Trang Xung đột nhiên mở miệng: “Rốt cuộc anh có phải là con người không vậy?”
Ứng Hàn Thời quay sang Trang Xung. Anh vừa định lên tiếng, Cẩn Tri đã cướp lời: “Tất nhiên anh ấy là con người rồi. Đây là bí mật, không thể tiết lộ nhiều với anh, chắc anh cũng hiểu. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh nhớ đừng nói cho ai biết đấy.”
Trang Xung im lặng vài giây, tựa như tự mình lĩnh hội điều bí ẩn trong đó. Anh ta gật đầu: “Cô yên tâm đi!” rồi quay sang Ứng Hàn Thời: “Anh đã cứu mạng tôi, có đánh chết tôi cũng không tiết lộ.”
Ứng Hàn Thời không ngờ Trang Xung có thể dễ dàng chấp nhận câu trả lời hàm hồ của Cẩn Tri. Anh cất giọng chân thành: “Cám ơn cậu.”
Cẩn Tri lên tiếng: “Anh đưa Tiểu Kiệt ra ngoài rồi liên lạc với Nhiếp Sơ Hồng. Tôi có chút chuyện muốn nói với Ứng Hàn Thời, lát nữa ra sau.”
Trang Xung gật đầu: “Được.” Anh ta liền cõng thằng bé đi về phía cửa hang.
Trong lúc hai người trao đổi, Ứng Hàn Thời lặng lẽ ngắm gương mặt nghiêng của Cẩn Tri. Thì ra, đây là dáng vẻ của cô lúc cư xử với người của mình: thông minh, hòa nhã, thân thiện nhưng cũng có phần uy nghiêm. Anh chợt liên tưởng cô với mặt trăng yên tĩnh tỏa ánh sáng dìu dịu xuống Trái đất.
Đợi Trang Xung khuất dạng, Cẩn Tri đi đến bên Ứng Hàn Thời rồi dướn người nhòm ra sau lưng anh. Không thấy cái đuôi, cô lại ngẩng đầu, quan sát gương mặt anh. Đôi tai không hề thay đổi, lấp ló sau mái tóc ngắn của người đàn ông.
Cẩn Tri ngờ vực hỏi: “Anh không để lộ tai và đuôi à?”
Bởi vì cô đứng rất gần nên anh vô thức ngoảnh mặt sang một bên: “Đối phó đám người này vẫn chưa cần đến trạng thái chiến đấu.”
Cẩn Tri: “Vậy sao?”
Thì ra đối với anh mà nói, đây không phải là cuộc chiến đấu. Nhưng cũng phải thôi, hôm đó anh ôm cô rơi từ trên cao xuống rồi lại bắn như tên lửa nên mới có thể coi là như vậy.
“Tại sao anh lại ở đây?”
“Tại sao em lại ở đây?” Hai người đồng thanh hỏi. Cẩm Tri mỉm cười: “Tôi đến đây thăm một người bạn và bọn trẻ, kết quả gặp kẻ xấu. Còn anh thì sao?”
“Tôi cũng đến gặp... một người bạn.”
“Anh đã gặp được chưa?”
“Chưa.”
Lúc này, phía trước vang lên tiếng động cùng với tiếng nói chuyện lao xao của Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh. Cẩn Tri nói: “Bạn tôi đến rồi, chúng ta ra ngoài đi!”
“Ừ.”
Cẩn Tri ngẫm nghĩ: “Cứ bảo trước kia anh là bộ đội đặc chủng nhé!”
“Được.”
Cẩn Tri lại liếc anh một cái. Người đàn ông nói chuyện nhã nhặn và dịu dàng bây giờ khác hoàn toàn dáng vẻ lúc chiến đấu... à không, là đánh nhau mới đúng.
Hai người vừa bước đi, Cẩn Tri lập tức dừng lại. Ứng Hàn Thời quay đầu về phía cô. Cẩn Tri cúi xuống xoa bóp bắp chân: “Chân tôi bị tê cứng rồi.” Cảm thấy đỡ hơn một chút, cô mới ngẩng đầu: “Chúng ta đi thôi!”
Lúc này, Ứng Hàn Thời đang quay lưng về phía Cẩn Tri. Nghe cô nói vậy, anh liền giơ bàn tay đã tháo găng từ bao giờ ra đằng sau, trong khi mắt vẫn dõi thẳng về phía trước.
“Đi thôi!” Anh nói.
Vốn hay ngượng ngùng mà khi cô cần giúp đỡ, anh vẫn đưa tay cho cô. Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, Cẩn Tri liền nắm lấy tay anh.
“Cám ơn anh.” Cô cười nói.
Ứng Hàn Thời chỉ “ừ” một tiếng mà không quay đầu. Sau đó, anh siết chặt bàn tay rồi dẫn cô bước đi. Ngọn đèn pha vẫn bật, khiến cả hang động được phủ một lớp ánh sáng trắng bạc. Nhịp tim của Cẩn Tri vô cớ tăng tốc.
Đi một đoạn, Cẩn Tri mở miệng gọi tên anh: “Ứng Hàn Thời!”
Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, nắm tay cô rất chặt: “Gì cơ?”
“Đuôi của anh thò ra ngoài rồi kìa.”
Ứng Hàn Thời liền dừng bước. Cẩn Tri quan sát bằng ánh mắt thích thú. Cái đuôi dài trắng muốt và mềm mại đang ngoe nguẩy trước mặt cô. Cẩn Tri vừa giơ tay định tóm lấy, Ứng Hàn Thời đã phản ứng nhanh, lách người sang một bên, đồng thời cuộn cái đuôi lại, né tránh bàn tay cô.
Cẩn Tri “Ôi” một tiếng đầy thất vọng. Khi ngẩng đầu, cô phát hiện gương mặt anh đỏ ửng, đôi tai nhọn lộ ra ngoài, chỉ là nó cụp xuống tựa như xấu hổ.
“Anh...” Không đợi Cẩn Tri nói hết câu, Ứng Hàn Thời đã cúi xuống nhặt một hòn đá rồi ném mạnh vào đèn pha. Cả hang động chìm trong bóng tối ngay tức thì.
Anh sợ bị người khác nhìn thấy sao? Nghĩ đến đây, cổ tay cô lại bị anh nắm chặt. Anh tiếp tục kéo cô đi ra ngoài. Sự trầm lặng của người đàn ông khiến trong lòng Cẩn Tri xốn xang khó tả.
“Sao bây giờ anh lại để lộ đuôi và tai?” Cẩn Tri thì thầm.
“Nhiều khi tôi không thể khống chế.” Ứng Hàn Thời từ tốn đáp.
“Ồ.” Một lúc sau, cô lại hỏi: “Tôi có thể sờ đuôi của anh không?”
“Cẩn Tri... đừng đưa ra yêu cầu này.”
“... Được thôi!”
Lúc hai người ra khỏi hang động, Cẩn Tri để ý thấy, tai của anh đã trở lại trạng thái bình thường. Ở bên ngoài, Nhiếp Sơ Hồng, Cố Tế Sinh và Trang Xung đang đứng quanh Tiểu Kiệt. Nghe tiếng động, họ đều ngoảnh đầu về bên này.
Nhìn thấy Cẩn Tri, Nhiếp Sơ Hồng như trút tảng đá đè nặng trong lòng. Nhưng khi bắt gặp người đàn ông ở bên cạnh đang nắm tay cô, anh không khỏi giật mình. Cố Tế Sinh cũng hơi nheo mắt.
Nhiếp Sơ Hồng quay sang Ứng Hàn Thời. Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau, Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu thay lời chào hỏi.
Cẩn Tri vội chạy đến bên Tiểu Kiệt, hỏi Cố Tế Sinh: “Thằng bé không sao đấy chứ?”
“Tế Sinh kiểm tra qua rồi. Nó không sao cả, chỉ bị ngất do quá sợ hãi thôi. Em yên tâm đi.” Nhiếp Sơ Hồng đáp.
Cẩn Tri thở phào nhẹ nhõm. Ứng Hàn Thời cũng đi đến, đứng sau lưng cô.
Đúng lúc này, Cố Tế Sinh lùi lại phía sau một bước. Dù đang bế Tiểu Kiệt nhưng anh ta vẫn cúi thấp người hướng về phía Cẩn Tri, đồng thời mở miệng: “Tạ Cẩn Tri, tôi đã nghe Trang Xung kể sơ qua tình hình. Rất cám ơn cô và bạn cô, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ món nợ ân tình này.”
Nhiếp Sơ Hồng cũng cất giọng trịnh trọng: “Cám ơn em và Trang Xung.” Anh lại quay sang Ứng Hàn Thời: “Cám ơn anh.”
Trang Xung mỉm cười, Cẩn Tri cười nói: “Có gì đáng cảm ơn đâu chứ?”