Lúc hai người rời phòng, Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh
đang chờ sẵn ở bên ngoài. Một điều bất ngờ là Cố Tế Sinh đã thay sang bộ đồ thể thao màu đen. Anh ta còn đeo một khẩu súng trông rất thô sơ, có
vẻ là súng tự tạo. Nhiếp Sơ Hồng đứng cạnh, trên tay cầm cây gậy bóng
chày duy nhất của trường học. Anh vừa nhét cây gậy vào ba lô vừa lên
tiếng: “Tôi đã nhờ dân làng trông nom bọn trẻ rồi. Bên công an cũng phải mất một khoảng thời gian mới tới nơi, chúng ta lên núi trước.”
Cẩn Tri và Trang Xung gật đầu. Nhiếp Sơ Hồng nhìn cô chăm chú: “Lát nữa
chẳng biết chúng ta sẽ gặp nguy hiểm gì. Em hãy theo sát tôi, đừng đi
lung tung.”
Cẩn Tri đáp khẽ: “Vâng.”
Bốn người xuất phát,
tiến về phía ngọn núi sừng sững nằm ở phía sau trường học. Bây giờ là
buổi sáng, ánh nắng vàng ấm áp xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống khu rừng. Cố Tế Sinh biết đường nên dẫn đầu, tiếp theo là Nhiếp Sơ Hồng, Cẩn Tri,
Trang Xung đi cuối cùng.
Khu vực rừng núi đi lại khó khăn, sau
một đoạn là không còn đường, chỉ có thể xác định phương hướng rồi vượt
qua “chông gai” tiến về phía trước. Cố Tế Sinh dẫn đầu, miệng không
ngừng làu bàu, cho thấy anh ta khá là bực bội. Những lúc như thế này,
Nhiếp Sơ Hồng mới thể hiện mặt đàn ông và tính quyết đoán của mình. Anh
đeo chiếc ba lô nặng nhất, mỗi khi gặp đoạn khó đi, anh đều xông lên
trước. Ví dụ, anh leo lên vách núi rồi kéo từng người lên theo. Đến chỗ
có con suối chảy xiết, anh liền xắn quần, kiểm tra mực nước nông sâu rồi giúp mọi người đi qua.
Cẩn Tri đi ngay sau Nhiếp Sơ Hồng. Bởi vì đá cuội dưới lòng suối rất trơn nên lúc gần lên bờ, cô trượt chân ngã
dúi dụi. Nhiếp Sơ Hồng phản ứng nhanh như chớp, lập tức quay người kéo
cô. Kết quả, cả hai ngã nhào vào mỏm đá nhọn bên bờ suối.
Cẩn Tri ở trong lòng người đàn ông, tay anh vòng ra sau lưng cô làm đệm nên cô
không hề cảm thấy đau đớn. Anh kéo cô đứng thẳng người, mở miệng hỏi:
“Em có sao không?”
Cẩn Tri lắc đầu: “Dạ không ạ.” Nhìn thấy vết
trầy xước do quệt vào đá nhọn trên cánh tay anh, cô liền túm lấy: “Anh
bị thương rồi.”
Nhiếp Sơ Hồng rút tay về: “Chuyện nhỏ ấy mà.” Nói xong, anh quay người tiếp tục tiến về phía trước.
***
Đầu giờ chiều, cuối cùng bốn người cũng đến rừng hoa ở lưng chừng núi. Nơi
này cây cối vô cùng rậm rạp, ánh nắng không lọt nổi qua kẽ lá. Nhưng ở
bên ngoài bìa rừng là một biển hoa đỗ quyên đỏ rực trải dài vô cùng vô
tận. Cảnh tượng đẹp đẽ không bút nào tả xiết.
Tuy nhiên, bọn họ
chẳng có thời gian cũng như tâm tư ngắm cảnh. Đi bộ nửa ngày trời, ngoài Nhiếp Sơ Hồng, ba người còn lại đều kiệt sức, thở hồng hộc. Nhiếp Sơ
Hồng tìm một chỗ bằng phẳng để mọi người nghỉ ngơi một lát.
Khu
vực này rất rộng lớn, tìm Tiểu Kiệt chẳng khác nào mò kim đáy bể. Vì
vậy, họ chỉ có thể đến chỗ rừng hoa rồi tìm kiếm ở xung quanh. Như vậy,
cơ hội thành công sẽ lớn hơn.
Cẩn Tri ngồi phịch xuống đống lá
cây, lấy chai nước từ ba lô uống hai ngụm. Ở phía đối diện, Cố Tế Sinh
ngắm nghía một tảng đá lớn, rút tờ giấy ăn lau sạch mới từ từ ngồi
xuống.
Cẩn Tri yên lặng dõi theo cử động của anh ta. Đợi đối phương yên vị, cô mới lấy một chai nước đưa cho anh ta: “Này!”
Nào ngờ, Cố Tế Sinh liếc qua mặt cô rồi nhìn xuống chai nước, giọng nói vẫn lạnh nhạt như thường lệ: “Tay cô có sạch không đấy?”
Trang Xung chau mày. Nhiếp Sơ Hồng đang hút thuốc, lập tức đưa mắt cảnh cáo Cố Tế Sinh nhưng anh ta vờ như không thấy.
Cẩn Tri bỗng dưng cảm thấy buồn cười. Cô nghĩ, người đàn ông này ấu trĩ thật, thành ra cũng có chút đáng yêu.
Cô chuyển chai nước sang tay bên kia rồi vốc nắm đất cho đến khi bàn tay
nhem nhuốc mới cầm lại chai nước đưa cho Cố Tế Sinh. Nhiếp Sơ Hồng và
Trang Xung đều sững sờ.
Cẩn Tri mỉm cười: “Trong túi chỉ còn lại chai này thôi, anh có uống không?”
Trang Xung bật cười thành tiếng, Nhiếp Sơ Hồng cũng nhếch khóe miệng. Cố Tế
Sinh vẫn chưa hết kinh ngạc: “Cô có phải là phụ nữ không đấy? Thật chẳng biết lý lẽ gì cả?” Anh ta trừng mắt với Nhiếp Sơ Hồng, nghiến răng:
“Đây là người phụ nữ... dịu dàng và điềm đạm mà anh nói đó sao?”
Nhiếp Sơ Hồng bị sặc khói thuốc, ho khan một tiếng. Anh ngoảnh đầu sang một
bên, nụ cười vẫn đọng trên khóe môi. Cẩn Tri chẳng nói chẳng rằng ném
chai nước cho Cố Tế Sinh. Anh ta hết cách, đành giơ tay nhận lấy. Nhưng
vì trong lòng vẫn còn bực bội, anh ta xách chai nước đi sang một bên.
Cẩn Tri cất giọng thản nhiên như không: “Có sức lực tức giận, chi bằng anh tiết kiệm để tìm Tiểu Kiệt có phải hơn không?”
Cố Tế Sinh dừng bước, nhưng lần đầu tiên anh ta không phản bác mà lặng lẽ
đi sang bên cạnh. Cẩn Tri tiếp tục uống nước. Khi ngẩng đầu, cô vô tình
bắt gặp Nhiếp Sơ Hồng đang nhìn mình chăm chú.
Anh mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến Tế Sinh chịu thua. Em làm hay lắm.” Nói
xong, anh đứng lên: “Chúng ta đi thôi!”
Cẩn Tri và Trang Xung lập tức đứng dậy. Rừng hoa rất lớn, bốn người đi cả ngày cũng chưa chắc đã
hết. Nhưng đây là khu vực Tiểu Kiệt có khả năng xuất hiện nhất.
Sau khi uống hết chai nước “bẩn”, Cố Tế Sinh lặng lẽ tìm kiếm. Nhiếp Sơ
Hồng cũng đi về một hướng khác. Trang Xung hỏi Cẩn Tri: “Chúng ta bắt
đầu tìm từ đâu đây?”
Cẩn Tri ngẩng đầu quan sát xung quanh, sau đó chỉ tay về nơi um tùm nhất: “Đằng kia.”
Mười phút sau, trong rừng hoa đột nhiên vang lên thanh âm xúc động của Trang Xung: “Có phát hiện rồi.”
Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh lập tức chạy về bên đó. Cẩn Tri đang ngồi xổm
dưới một gốc cây cổ thụ lớn. Có lẽ do còn đọng nước mưa nên mặt đất ẩm
ướt, tơi xốp. Trên đó xuất hiện dấu chân hỗn loạn, cả người lớn lẫn trẻ
em. Dấu chân thành một đường đến bìa rừng rồi mất hút.
Sau khi
quan sát kỹ lưỡng, Trang Xung lên tiếng: “Có tất cả ba người, một người
đi giày số bốn mươi mốt hoặc bốn mươi hai, một người cỡ chân bốn mươi,
một là trẻ em, số ba mươi hai, ba mươi ba.
Cố Tế Sinh biến sắc mặt: “Tiểu Kiệt đi giày số ba mươi hai.”
Trang Xung hất cằm, nói với anh ta: “Cẩn Tri là người đầu tiên phát hiện ra dấu chân đấy.”
Cố Tế Sinh liếc Cẩn Tri một cái. Cô vỗ vai Trang Xung, ra hiệu anh ta ngậm miệng. Nhiếp Sơ Hồng quan sát hướng đi của dấu chân: “Chúng ta qua bên
đó xem thế nào.”
Bìa rừng đầy lá rụng và đá vụn, bên dưới là một
dốc núi gập ghềnh. Bốn người thận trọng leo xuống dốc. Đến một nơi bẳng
phẳng, phía trước chia thành hai hướng đều là rừng cây sương mù lan tỏa.
“Chúng ta đi theo hướng nào bây giờ?” Cố Tế Sinh hỏi.
Nhiếp Sơ Hồng đảo mắt xung quanh. Anh còn chưa lên tiếng, Cẩn Tri đã mở miệng: “Bên phải!”
Cố Tế Sinh nhíu mày: “Tại sao lại là bên phải?”
Cẩn Tri nhìn thẳng vào anh ta: “Trực giác mách bảo.”
Cố Tế Sinh cười khẽ một tiếng, ngoảnh đầu sang một bên. Nhiếp Sơ Hồng cất
giọng trầm thấp: “Xem ra chúng ta phải chia thành hai nhóm rồi. Cẩn Tri
và tôi sẽ đi về bên phải.”
Cẩn Tri lắc đầu: “Không, anh và Cố Tế
Sinh một nhóm, em và Trang Xung một nhóm. Cố Tế Sinh biết đường còn
Trang Xung có la bàn và đồ dùng cần thiết.”
Trang Xung gật đầu, anh ta thực sự không muốn đi với Cố Tế Sinh.
Đề nghị của Cẩn Tri hợp tình hợp lý nên không ai phản đối. Nhiếp Sơ Hồng nhìn cô: “Hai người cẩn thận đấy.”
Cẩn Tri: “Vâng.”
Nhiếp Sơ Hồng rút cây gậy bóng chày từ ba lô đưa cho cô: “Em hãy cầm lấy để
phòng thân. Gặp bất cứ chuyện gì cũng đừng manh động, hãy gọi điện cho
chúng tôi trước.”
“Không được, đưa cho em thì anh lấy gì phòng thân? Trong túi Trang Xung có một số vũ khí, anh cứ giữ lại đi!”
Nhiếp Sơ Hồng mỉm cười, nhét cây gậy vào tay cô: “Tôi mang cái này cho em, để đề phòng bất trắc. Tôi không cần dùng đến nó.”
Cố Tế Sinh ở bên cạnh lên tiếng: “Cô khỏi cần lo. Anh ấy từng luyện võ,
một mình có thể hạ gục ba người đàn ông cường tráng ấy chứ.”
Cẩn
Tri cầm cây gậy, trong lòng có chút cảm động. Đúng lúc này, Nhiếp Sơ
Hồng đột nhiên giơ tay xoa đầu cô rồi quay người rời đi.
***
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khu rừng ngày càng trở nên âm u. Cẩn Tri và Trang Xung di chuyển chậm chạp, không biết đã đi được bao xa.
Tìm kiếm một hai tiếng đồng hồ chẳng có kết quả, nếu là người khác chắc
đã bỏ cuộc, quay về tụ tập cùng mọi người. Tuy nhiên, Trang Xung có tình yêu đặc biệt với việc thám hiểm, sinh tồn, dã ngoại nên càng đi càng
hưng phấn, Cẩn Tri cũng là người kiên định với mục tiêu của mình nên họ
ngày càng rời xa địa điểm ban đầu.
Dần dần, sương mù dày đặc bao
trùm cả khu rừng, không nhìn rõ cảnh vật dù chỉ cách vài bước chân. Hai
người liền bật đèn pin, tiếp tục tiến về phía trước. Trong quãng thời
gian đó, họ gặp không ít ngã rẽ, Cẩn Tri đưa ra quyết định một cách
nhanh gọn và dứt khoát, Trang Xung đều nghe lời cô.
Cuối cùng, họ đến một vách núi dựng đứng, xung quanh đầy bụi cây có gai, bên cạnh
xuất hiện mấy hang động tối đen như hũ nút. Hai người vừa đi qua hang
động lớn nhất, Cẩn Tri chợt dừng bước, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Chúng
ta vào trong xem sao.”
Trang Xung gật đầu. Hai người soi đèn pin, men theo bức tường đá tiến sâu vào trong hang động. Họ nhanh chóng hòa
lẫn vào bóng tối.
***
Tiêu Khung Diễn đang có tâm trạng
hết sức buồn bực. Bởi vì ở gần thôn làng nên anh ta không được lộ diện,
cũng chẳng được ra ngoài hóng gió, cả ngày buộc phải mặc áo khoác chết
gí trong xe ô tô. Thỉnh thoảng có người dân đi qua, anh ta còn phải cúi
thấp xuống, để tránh gây nỗi sợ hãi cho người Trái đất ngù ngờ. Vì vậy,
anh ta cảm thấy vô vị và buồn chán.đến mức không chịu nổi.
Thật
ra, Tiêu Khung Diễn đã dùng vệ tinh để vẽ bản đồ khu vực này nên nắm rõ
từng cái cây mọc trên vách đá hay hòn đá cuội dưới lòng suối. Tuy nhiên, Boss Ứng Hàn Thời lại cho rằng, điều quan trọng là phải tìm hiểu cuộc
sống và văn hóa của người dân bản địa, không biết chừng sẽ phát hiện ra
manh mối liên quan đến người ngoài hành tinh mà họ đang tìm kiếm.
Thế là vào thời khắc này, Tiêu Khung Diễn một mình ngồi trong ô tô đỗ dưới
chân núi, còn Ứng Hàn Thời cùng một bà thím nhiệt tình quá mức cho phép
đang đi loanh quanh. Anh ta nghe thấy bà thím kể chuyện ma với Ứng Hàn
Thời: “Cậu biết không? Ngày xưa, khu rừng này từng xuất hiện quái vật.
Bà nội tôi bảo từ trước thời giải phóng, có người lên núi săn bắn và
kiếm củi, kết quả gặp phải quái vật. Nó cao lớn tương đương một ngọn
núi...”
“Vâng...” Ứng Hàn Thời lịch sự đáp.
“Vẫn chưa là
gì đâu nhé. Nghe nói trên núi còn có ma. Nó chỉ lớn bằng bàn tay con
người thôi, vừa chạy nhảy vừa cười sằng sặc. Nếu bị nó cắn, chúng ta sẽ
bị mất linh hồn đấy.”
“Vậy sao?”
Ứng Hàn Thời tỏ ra nhẫn
nại, hỏi từng chi tiết rồi im lặng lắng nghe. Trong khi đó, Tiêu Khung
Diễn co rụt người vào một góc, miệng mếu máo, toàn thân run rẩy. Anh ta
sợ nhất nghe mấy chuyện ma quỷ.
Tuy đến từ Đế quốc Diệu Nhật vĩ
đại, lại là người máy thông minh nhưng anh ta không theo chủ nghĩa vô
thần. Anh ta sợ ma, dù chưa từng gặp bao giờ.
Nghe một lúc, thực
sự không chịu nổi nên Tiêu Khung Diễn tắt hết hệ thống liên lạc. Trầm
mặc vài phút, trong lòng vẫn hơi rờn rợn, anh ta nghĩ mình phải làm gì
đó để phân tán tư tưởng mới được.
Kể từ lúc gửi tin nhắn cho Cẩn
Tri, Ứng Hàn Thời đều mang theo điện thoại bên mình nên anh ta không có
cách nào liên lạc với cô. Nghĩ đến đây, Tiêu Khung Diễn chợt nảy ra ý
định, liền mở hệ thống định vị vệ tinh.
Trừ khi có lý do đặc
biệt, bằng không, Ứng Hàn Thời cấm anh ta kiểm tra vị trí của người
khác, bao gồm cả Cẩn Tri. Bởi vì trong nhận thức của Boss, đây là hành
vi xâm phạm sự riêng tư của người khác.
Đang trong tình trạng
buồn chán nên Tiêu Khung Diễn quyết định phá lệ. Sau chuyện xảy ra ở thư viện, hệ thống vẫn lưu lại toàn bộ dữ liệu trong con chip di động của
Cẩn Tri. Anh ta nhanh chóng nhập lệnh. Một phần mười giây sau, bản đồ
hiện lên vị trí của cô. Tiêu Khung Diễn tròn mắt, hét lớn: “Aaaa...”
***
Lúc mặt trời xuống núi, Ứng Hàn Thời đứng trước khu rừng, trầm tư suy nghĩ. Bà thím nhiệt tình đã về nhà. Sau khi nghe câu chuyện bà kể, trong lòng anh đã có một số suy đoán.
Đúng lúc này, máy liên lạc ở cổ tay reo vang. “Chuyện gì vậy?” Anh hỏi.
Tiêu Khung Diễn cười hì hì vài tiếng rồi cất giọng hưng phấn: “Đại ca! Tiểu
Tri đang ở nơi này, cách chúng ta không xa. Lẽ nào đây chính là duyên số mà người Trái đất hay nhắc tới...”
Anh chàng người máy vẫn lải
nhải bên tai, Ứng Hàn Thời hoàn toàn bất động. Một lúc sau, cuộc trò
chuyện kết thúc, khóe miệng Ứng Hàn Thời để lộ nụ cười nhàn nhạt.
Sau đó, anh quay người đi về phía khu rừng rậm. Dần dần, anh rảo bước ngày
càng nhanh hơn. Ở một thời khắc nào đó, anh đột nhiên tăng tốc, vụt đi
như một tia chớp, biến mất trong màn sương mù dày đặc.