Cùng lúc ấy, trên cành cây rậm rạp cách đó không xa, Cẩn Tri hỏi Ứng Hàn Thời: “Đối tượng anh đang tìm là ai vậy?”
Ứng Hàn Thời dõi mắt về phía ba người đàn ông đang nằm dưới đất: “Lúc chúng ta gặp người khổng lồ, Tiêu Khung Diễn đã đo được một nguồn năng lượng cực lớn, trong khi người máy vừa qua đời nói, năng lượng trong con chip của anh ta đã cạn kiệt.
“Lẽ nào... anh ta nói dối hay sao?”
“Anh ta không biết thân phận của tôi nên khi nói dối, anh ta cũng không ngờ sẽ bị phát hiện.”
Não bộ Cẩn Tri hoạt động rất nhanh. Thảo nào Ứng Hàn Thời không ra mặt nhận đồng hương, thì ra lúc đó anh đã nảy sinh nghi ngờ. Cô bất giác quay sang người đàn ông, dường như anh lắm mưu mẹo hơn cô tưởng.
Ứng Hàn Thời nói tiếp: “Sau khi chúng tôi đặt bức xạ năng lượng, người máy Nano liền trở nên nóng nảy, bộp chộp, nhanh chóng bị chúng ta phát hiện. Vì vậy, đối phương sẽ phải có biện pháp ứng phó. Em có nhận thấy, sau khi phát hiện ra người máy Nano, quá trình chúng ta đuổi theo chúng đến hang động rất thuận lợi, tựa như...”
Cẩn Tri giật mình, lập tức tiếp lời: “Chúng ta bị dụ đến đó?”
Ứng Hàn Thời gật đầu: “Tiếp theo, chúng ta phát hiện ra người máy sắp chết, tìm ra lời giải về truyền thuyết ma quỷ tồn tại ở vùng núi này suốt mấy chục năm, đồng thời được biết con chip sắp cạn kiệt năng lượng. Nếu không ai phát hiện ra điều bất thường, vụ này sẽ kết thúc ở đây.”
“Vì vậy, mọi điều chúng ta nhìn thấy chỉ là một cảnh tượng mà người nào đó đã sắp đặt từ trước?”
“Cũng không hẳn. Người máy đó đúng là dân Đế quốc chúng tôi. Hơn nữa, năng lượng của anh cũng thật sự cạn kiệt.”
“Vậy thì...” Cẩn Tri nghi hoặc.
Ứng Hàn Thời dõi mắt về phía xa xa: “Cẩn Tri, những điều Tiêu Khung Diễn giới thiệu về người máy Nano ở hành tinh chúng tôi thật ra vẫn chưa đầy đủ lắm. Bọn họ được chia thành hai loại, người máy chiến đấu và người máy đồ chơi. Ngoài loại tí hon, người máy đồ chơi còn có loại to bằng người bình thường như chúng ta. Trong con mắt người Trái đất, bọn họ tương tự thằng hề chuyên mua vui cho thiên hạ.”
Máy liên lạc vang lên tiếng thở dài khe khẽ của Tiêu Khung Diễn. “Bản thể của người máy Nano đồ chơi loại hình lớn rất đẹp.” Ứng Hàn Thời nói tiếp: “Chức năng biến hình của họ càng hoàn hảo hơn người máy tí hon. Họ có thể biến thành bất cứ vật gì mà họ muốn. Ngoài ra, người máy đồ chơi Nano đều có đặc điểm chung như đỏm sáng, kiêu ngạo, tính tình trẻ con, yếu đuối và thíc h đóng kịch. Nếu có con chip, hắn sẽ có sức chiến đấu.”
Nghe anh nói vậy, trong lòng Cẩn Tri sôi sục. Một suy đoán không thể tin nổi dần trở nên rõ ràng trong đầu cô.
“Cẩn Tri, kế hoạch lên núi của chúng ta chỉ có mấy người biết. Hơn nữa, đối phương cũng phải biết trước mấy tiếng đồng hồ mới có thể bố trí một hình bóng hoàn hảo đến thế. Mục đích của hắn là muốn chúng ta dừng bước ở đây.”
Cẩn Tri chợt nhớ tới dáng vẻ của anh ta khi ngồi trên sườn núi uống rượu và ca hát, nhớ tới thái độ kiên nhẫn và dịu dàng của anh ta với bọn trẻ, nhớ tới chuyện anh ta bế Tiểu Kiệt cúi thấp người cám ơn cô khi thằng bé được cứu thoát, nhớ tới đôi mắt sáng ngời trên gương mặt bình thường của anh ta. Cô cũng nhớ tới cảnh anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, cất cao tiếng hát “Khoang tàu vũ trụ của em, phát ra ánh sáng vàng”.
Trong lòng chứa muôn vàn tâm tình phức tạp, cổ họng Cẩn Tri trở nên khô rát, chẳng thể thốt ra lời.
Sắc mặt Ứng Hàn Thời vẫn rất điềm tĩnh, ánh mắt nhìn người đó lộ vẻ ôn hòa. Người đàn ông đang nằm sấp dưới đất từ từ cuộn chặt hai bàn tay. Đám tội phạm vẫn cười nói và bận rộn, không hề để ý đến anh ta. Giây tiếp theo, anh ta đột nhiên chống tay xuống đất, đứng bật dậy.
Nhanh chóng có kẻ phát giác, há hốc mồm nhìn anh ta. Hắc Long cũng giật mình, gầm một tiếng, mấy tên thuộc hạ lập tức bao vây người đàn ông.
Anh ta lau vết bùn đất trên mặt, chậm rãi ngẩng đầu, đồng thời cất giọng nhẹ nhàng: “Tôi đã mất bao công sức mới xử lý êm xuôi vụ này, không ngờ lại bị các ngươi phá hoại.”
Đám tội phạm ngây ra, nhất thời không ai dám động thủ. Người đàn ông giơ tay chỉnh lại áo xống, sau đó nhìn thẳng vào bọn chúng, cười khẽ một tiếng: “Các ngươi đúng là lũ người Trái đất tham lam và ngu xuẩn.”