Người Mạnh Là Thiên Hậu

Chương 53: Chương 53: Nếu không chúng ta chung sống hoà bình?




Edit: Lăng Mộ Tuyết

“A Ly, anh mới quay phim về, chú ý nghỉ ngơi nhiều, lần sau cũng đừng ra ngoài uống rượu với A Hoành nữa.” Hạ Minh Y không biết vì sao đến giờ phút này, cô còn có thể nói ra những lời như vậy.

“Được, anh biết rồi, mau rời giường đi! Anh đã làm cơm, em ngủ lâu như vậy, chắc đã đói bụng lắm rồi hả?”

Anh vừa nói, Hạ Minh Y mới phát hiện, quả thật rất đói. Lập tức bất chấp tất cả, vội vàng rời giường rửa mặt.

Không khí có chút xấu hổ, chắc Tô Ly cũng phát hiện trong lòng cô có tâm sự. Hỏi nhiều lần, Hạ Minh Y chỉ nói hơi mệt một chút.

Một bữa cơm trôi qua trong sự trầm mặc khi Tô Ly rửa chén trong phòng bếp, Hạ Minh Y nhìn bóng lưng anh tuấn của anh, trong tim bỗng nhiên nhói một phát. Nếu một người đàn ông tình nguyện vì một cô gái nấu cơm rửa chén, đó không là yêu thì là gì?

Nhất định A Ly có lời khó nói.

Cô thầm nghĩ, đợi Tô Ly ra ngoài, cô sẽ hỏi rõ ràng.

Chỉ chốc lát sau, Tô Ly rửa sạch tay, rời khỏi phòng vệ sinh, đi đến bên người cô: “Y Y, làm sao vậy?”

Hạ Minh Y đột nhiên sửng sốt, dũng khí vừa rồi không biết chạy đi đâu mất, cô nói bóng nói gió: “Mọi người đều nói đàn ông không chịu ngồi yên, em không có ở bên cạnh anh, anh có tìm những cô gái khác hay không?”

Tô Ly cười yếu ớt: “Là vì chuyện này sao? Đồ ngốc, trái tim của anh và cơ thể của anh, chỉ thuộc về một mình em.” Nói xong còn hôn lên trên gò má của cô: “Tin tưởng anh, người anh yêu chỉ có em.”

Cái ôm của anh ấm áp như vậy, giọng nói thành khẩn như vậy, tâm tư rối rắm của Hạ Minh Y, từ từ được buông lỏng.

Giấy không thể gói được lửa, việc này sớm muộn gì cô cũng sẽ biết.

Còn muốn nói tiếp gì đó, Tô Ly lại nâng đồng hồ lên, kinh ngạc nói: “Đã hơn sáu giờ, Y Y, anh phải đi trước, tối nay anh Huy có sắp xếp cho anh một cuộc phỏng vấn, sức ảnh hưởng khá lớn, đến muộn sẽ không tốt. Em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nhàm chán thì có thể tìm Lâm Diên đi chơi. Buổi tối chờ anh về!”

Hạ Minh Y nghe vậy, đành phải gật gật đầu: “Vậy anh cẩn thận một chút.”

Sau đó nhìn anh nhanh chóng mặc xong một bộ quần áo lại cấp tốc thu dọn đạo cụ, đi nhanh ra ngoài. === =========

Kết quả, “buổi tối chờ anh về”, những lời này lại khiến Hạ Minh Y đứng ngồi không yên.

Anh không về, lúc hơn 10 giờ, gọi điện thoại nói với cô, nghỉ ngơi sớm một chút, trong nhà có chút chuyện, có thể không về được.

Trong nhà có chuyện...

Trong lòng Hạ Minh Y không rõ tư vị. Mấy ngày nay đã là cuối năm, vì muốn cùng Tô Ly trải qua năm mới, cô đã sớm thuyết phục Thái Kim Huy, mấy ngày này đừng sắp xếp bất cứ việc gì. Một năm bận đến bù đầu, coi như là cho bản thân nghỉ phép, nhưng cô nghỉ, Tô Ly lại không có nghỉ!

Anh có gia đình có người thân, thậm chí còn có mối tình đầu.

Nhưng cô bây giờ, không có nhà không có người thân, mối tình đầu chính là anh.

Tất cả của em đều đã cho anh, vì sao anh không muốn tin tưởng em!

Không ngủ được, lăn qua lộn lại ở trên giường, Hạ Minh Y dứt khoát rời giường, mở máy tính lên, viết tiếp bộ tiểu thuyết cô đã ngừng hơn một năm nay. Tâm trạng vốn không tốt, đúng lúc đoạn bị ngừng trước kia lại là đoạn ngược, cô dứt khoát ngược tới cùng, cuối cùng viết đến chính mình khóc nức nở.

Mặc dù nữ chủ đau lòng như vậy, nhưng không lâu sau đó cô ấy cũng hiểu rõ, còn mình khi nào thì mới có thể biết được toàn bộ?

Không phải cô không muốn hỏi, nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng, lại không biết nên mở miệng như thế nào. Cô không muốn mình giống như một oán phụ, mới mở miệng là không giấu được đau lòng mà chỉ trích.

Tiểu thuyết mới vừa đăng không lâu, đã có không ít fan nhắn lại.

“Rốt cuộc Tiểu Thủy cũng cập nhật, thật tốt quá. Nhưng rất ngược!”

“Tôi đọc mà khóc, nhưng một vạn chữ đọc thật thích!”

“Quá thương tâm...”

Trong một đống tin nhắn, chỉ có ba tin khác biệt.

Diêu Xuyến Xuyến: “Làm sao vậy?”

Thủy Chi Linh: “Tâm trạng không tốt?”

Nhất định không muốn tiêu tiền: “Một mình?”

Hạ Minh Y ngẩn người, nước mắt chảy xuống, một lát sau, Sở Xuyến gọi điện thoại đến: “Y Y, làm sao vậy? Có phải Tô Ly ức hiếp cậu hay không?”

Nước mắt Hạ Minh Y biến mất, giả thành giọng nói bình thường: “Không có, anh ấy đâu dám. Hôm nay mình nghỉ, anh ấy đi phỏng vấn rồi. Dù sao cũng một mình, nên viết tiểu thuyết một chút, các cậu đều viết nhiều như vậy, mình cũng không thể lạc hậu?!”

Sở Xuyến thấy cô như vậy, cũng không nghĩ nhiều, ba người lại nói chuyện một lúc với cô, mãi đến khi bên kia tắt đèn, mới cúp điện thoại.

Nói chuyện với bạn tốt, trong lòng cô dễ chịu hơn rất nhiều. Lau khô nước mắt, lại yên lặng quay về giường.

Cô không phải hai bàn tay trắng, cô còn có bạn bè.

Hạ Minh Y vốn tưởng rằng ngày hôm sau Tô Ly sẽ về nhà, không nghĩ tới, liên tục vài ngày, anh đều bận việc, thỉnh thoảng trở về, cũng chỉ là ăn một bữa cơm với cô rồi đi ngay, ban ngày lại càng không thấy bóng người.

Cô bắt đầu có chút bối rối. Trước kia mặc dù bận rộn, cũng sẽ không bận đến như vậy, bây giờ đã là cuối năm, còn bận cái gì, không phải mọi người đều bận cả một năm rồi sao?

Chẳng lẽ... Hà Tiêm Tiêm đón năm mới ở nhà anh?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Hạ Minh Y chợt ngẩn ra, ngực khó chịu không thở nổi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên. Thấy một dãy số lạ, cô không để ý đến, ai ngờ người nọ lại bám riết không tha, liên tục gọi mấy cuộc.

Cô bất đắc dĩ bắt máy: “Alo? Xin hỏi là ai vậy?”

Bên kia truyền tới giọng nói ngọt ngào tuyệt đẹp của một người: “Xin chào, xin hỏi là tiểu thư Hạ Minh Y phải không? Tôi là Hà Tiêm Tiêm.”

Giọng cô ta rất đẹp, giọng nói nước ngoài có chút gượng gạo, nhưng không ảnh hưởng đến sự dịu dàng trong giọng nói của cô ta.

Tâm Hạ Minh Y lộp bộp một tiếng, đập mạnh vài cái.

Ngàn nghĩ vạn nghĩ, tuyệt đối không ngờ, lại chính là Hà Tiêm Tiêm.

Nếu đối phương dịu dàng hữu lễ như vậy, cô cũng không thể thiếu lễ độ, giọng nói lập tức thả chậm, hỏi: “Chào Hà tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì sao?”

“Tôi biết bây giờ cô là bạn gái Tô Ly, chuyện của anh ấy nhất định cô rất tò mò? Nếu không chúng ta gặp mặt?” Giọng Hà Tiêm Tiêm vẫn rất dịu dàng.

“Ý tốt của Hà tiểu thư tôi xin nhận, nhưng tôi nghĩ, chúng ta cũng không cần gặp mặt.”

Tình cảnh này thật sự buồn cười, một người là bạn gái trước, một người là bạn gái hiện tại, lần đầu tiên hai người nói chuyện, lại dịu dàng lễ phép như vậy.

“Tôi biết cô kiêng kị thân phận của tôi. Nhưng... Trước kia, A Tô ở Mĩ, xảy ra rất nhiều chuyện, tôi nghĩ tôi có trách nhiệm nói với cô, như vậy về sau hai người ở chung cũng tốt hơn một chút. Anh ấy không nói với cô, hẳn là không biết mở miệng như thế nào. Cho nên tôi nghĩ tôi nói sẽ tốt hơn, Hạ tiểu thư sẽ không không nể mặt như vậy chứ?”

“Nhưng quyền quyết định ở cô, nếu cô không có hứng thú, coi như tôi chưa nói. Cô hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu đồng ý tới, bảy giờ tối gặp mặt ở bàn số 9 Tiên Hoa cư đi, tôi đã đặt chỗ. Hẹn gặp lại.”

Hà Tiêm Tiêm nói xong câu đó, không đợi Hạ Minh Y trả lời, đã cúp điện thoại.

Hạ Minh Y cảm thán, cô gái này quả nhiên không tầm thường, hoàn toàn không cùng cấp bậc với Nhan Băng. Nói chuyện cẩn thận, ít nhất với phần thái độ kia, cho dù là mời bạn lên núi đao, bạn cũng không thể cự tuyệt, huống chi lời cô ta nói lại hấp dẫn như vậy.

Trước đây Nhan Băng cũng từng nhắc tới chuyện Tô Ly và Hà Tiêm Tiêm đi ra nước ngoài, bây giờ Hà Tiêm Tiêm lại nói như vậy, trải qua rất nhiều chuyện... Chẳng lẽ, có liên quan đến hai nhân cách của Tô Ly?

Nghĩ tới đây, cô phấn chấn đứng dậy, mặc kệ nói như thế nào, bây giờ cô là bạn gái chính thức của Tô Ly, Hà Tiêm Tiêm cũng chỉ là quá khứ, người ta đã dám gọi điện thoại mời, chẳng lẽ cô còn không có can đảm đi sao?

Sáu giờ năm mươi lăm phút tối, Hạ Minh Y đến Tiên Hoa cư, tìm bàn số chín ngồi xuống. Trước đây cô đã tới Tiên Hoa cư một lần, không gian thanh nhã yên tĩnh, thiết kế cũng không quá phong cách, chẳng qua là do đồ ăn quý giá, mà vị thì cũng giống nhau, cho nên không tới nhiều lắm, không nghĩ tới Hà Tiêm Tiêm thích nơi như vậy.

Lúc này trong lòng cô có chút không yên, nếu hung hãn ương ngạnh như Nhan Băng, cô còn có biện pháp đối phó, nhưng ôn hòa hữu lễ giống như Hà Tiêm Tiêm, thì cô có chút khó khăn. Nói nhẹ có vẻ tính tình bạn mềm yếu dễ ức hiếp, nói nặng lại có vẻ tầm nhìn của bạn hạn hẹp, không lễ phép.

Đợi vài phút, nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc lộc cộc, chỗ ngồi phía sau đều đã có người, Hà Tiêm Tiêm vẫn còn chưa tới.

Bảy giờ năm phút, chẳng lẽ cô ta trêu đùa mình? Hạ Minh Y nghĩ tới đây, có chút tức giận. Chuẩn bị gọi điện thoại qua hỏi cho rõ, phía sau lại truyền đến tiếng nói chuyện.

Chỗ ngồi nơi này đều là sô pha mềm mại, mà chỗ cô ngồi lại sát cạnh bàn phía sau, giờ phút này mấy người họ đều đưa lưng về nhau, giọng nói của họ cô rất dễ dàng nhận ra.

“Chị Tiêm Tiêm, chị nói cô ta thật sự sẽ đến sao?”

Đây là – Giọng Nhan Băng!

Trong lòng Hạ Minh Y cả kinh, hô hấp cũng thả chậm tốc độ, chỉ nghe giọng nữ kia nói: “Không biết, chắc là sẽ đến!”

“Không nhắc đến cô ta nữa. Chị Tiêm Tiêm, lần này chị về, là muốn gặp A Tô, hay là...” Câu nói của Nhan Băng lại có hàm ý khác.

“Lam Khanh, chị nhớ trước đây chị đã nói rõ, sau khi chị và anh ấy chia tay, chuyện của hai người chị tuyệt đối sẽ không nhúng tay, hai người thành, chị cũng sẽ không phản đối. Sao bây giờ em lại?”

“Chị Tiêm Tiêm, em... Chị cũng thấy đấy, không biết sao Tô Ly lại bị mê hoặc, hoàn toàn không để ý tới em. Thôi, không nói chuyện này nữa.” Nhan Băng lại không muốn bàn lại: “Thật hâm mộ chị, trước đây A Tô đối xử với chị tốt như vậy, chị không biết em hâm mộ bao nhiêu đâu, nếu không phải từ nhỏ chị chăm sóc cho em rất tốt, đổi lại người khác, nhất định em sẽ ghen tị đến chết.”

Hà Tiêm Tiêm thở dài: “Kỳ thật, thời gian ở Mĩ cũng là thời gian vui vẻ nhất, khi đó bọn chị sống nương tựa lẫn nhau. Mỗi lần sau khi anh ấy tham gia huấn luyện xong, sẽ đến chỗ chị, có đôi khi chị nấu cơm cho anh ấy ăn, có đôi khi anh ấy nấu cơm cho chị ăn. Em biết không? A Tô nấu ăn rất được đó. Buổi sáng mỗi ngày, sau khi rời giường, bọn chị cùng đến trường học, những người nước ngoài đó vụng trộm nói sau lưng, nhìn bọn họ như vậy, khẳng định đã có mấy đứa con rồi?

Hà Tiêm Tiêm làm như nhớ tới hồi ức tốt đẹp, giọng nói ngọt mềm trong trẻo dịu dàng, mang theo một chút khó xử.

“Thật vậy sao?” Nhan Băng kinh ngạc nói: “Vậy hai người, hai người có làm chuyện đó hay không?”

Nghe đến đó, trong lòng Hạ Minh Y co rụt mạnh lại, khẩn trương thiếu chút nữa không thể thở.

Một lúc sau, mới nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ phía sau: “Em cô nàng chết bầm kia, khó trách chị em không thích em, lòng hiếu kỳ lớn như vậy.”

“Chị Tiêm Tiêm, chị cũng không phải không biết, bọn em cùng cha khác mẹ, chị ta hận mẹ em, làm sao có thể thích em? Huống chi từ nhỏ ba đã thích em hơn. Qua nhiều năm như vậy, chị ta còn không giống một người chị bằng chị.” Giọng Nhan Băng hiếm khi nặng nề như vậy.

“Được, không đề cập tới những chuyện này nữa.” Hà Tiêm Tiêm an ủi cô ta, rồi giọng nói đột nhiên hạ thấp: “A Tô... Có đôi khi cực kỳ đáng giận, thích 'đánh lén sau lưng’, mỗi lần đều khó lòng phòng bị. Mà thời điểm động tình, nhẹ nhàng cắn yết hầu của anh ấy, anh ấy sẽ không chịu nổi... Thôi, chị làm sao có thể nói chuyện này với em chứ, trong lòng em đang trách chị rồi. Không nói nữa.”

Nhan Băng cười nhạo, hai người lại thấp giọng nói chút chuyện.

Hạ Minh Y đã hoàn toàn không nghe nổi nữa, chờ cô lấy lại tinh thần, lúc đó mới phát hiện toàn thân mình đều đã phát run, thấy lạnh cả người từ lòng bàn chân đến đáy lòng lại truyền khắp tứ chi. Phía Đông Bắc kia, trời đầy tuyết lớn, hình như cũng không lạnh bằng bây giờ.

Nhất là khi nghĩ đến Hà Tiêm Tiêm, cô cũng không nhịn được mà thấy buồn nôn.

Bên kia thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói cười vui vẻ, không biết qua bao lâu, nghe thấy Nhan Băng nói: “Em đoán Hạ Minh Y không dám đến rồi, đừng nhìn bình thường cô ta hung hãn ương ngạnh, vừa nghe nói chị Tiêm Tiêm quay về, cả người đều đã ủ rũ rồi.”

Nghe đến đó, nhất thời đáy lòng Hạ Minh Y dấy lên lửa giận ngập trời, nghiến chặt răng, hung hăng nhéo mình một cái, đứng lên, từng bước một đi đến trước mặt hai người, ngồi đối diện bọn họ.

“Hai người tự biên tự diễn, tôi đã nghe cả buổi rồi, nếu mục đích đã đạt được, tôi không tới, có quan hệ gì sao?” Ánh mắt Hạ Minh Y xinh đẹp nhìn chằm chằm Nhan Băng, rồi sau đó lại chuyển tới trên người Hà Tiêm Tiêm, trong lòng âm thầm thán phục.

Cô gái này nhìn xa đã thấy đẹp, lại gần mới phát hiện càng đặc biệt, nhìn lần đầu tiên cảm thấy rất tao nhã, nhìn lần thứ hai là có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhìn lần thứ ba là quyến rũ, nhìn lần thứ tư lại cảm thấy hồn nhiên. Đến khi nhìn lại, mọi khí chất đều tập trung cùng một chỗ. Tuy nhiên dung mạo không diễm lệ giống Nhan Băng, nhưng lại cảm thấy đẹp hơn một chút.

Chỉ nhìn bề ngoài và khí chất này thôi, khó trách thời thiếu niên Tô Ly lại thích cô gái này như vậy.

Hạ Minh Y nhìn kỹ Hà Tiêm Tiêm, đồng thời Hà Tiêm Tiêm cũng âm thầm đánh giá cô, hơn nữa rất nhanh tổng kết ra đặc điểm của đối phương: Tuổi trẻ, xinh đẹp, thanh lịch, thanh thuần; bình tĩnh, kiên cường, thông minh, lý trí.

Trong lòng cô ta thầm kêu một tiếng không tốt, trên mặt lại cười cực kỳ dịu dàng: “Là tiểu thư Hạ Minh Y sao? Quả nhiên xinh đẹp. Từ bên kia qua đây sao?”

Hạ Minh Y nhìn cô ta lúc này mà vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, không khỏi cười nói: “Chẳng lẽ là tôi nhớ lầm, tôi nhớ rõ Hà tiểu thư nói với tôi là bàn số chín mà, không nghĩ tới hai người lại ngồi ở bàn số 6, nói ra, trái lại là tôi để cô phải đợi lâu!”

“Hừ, giả bộ cái gì, rõ ràng nói bàn số 6?” Nhan Băng ở bên cạnh chen miệng nói.

Từ đầu Hạ Minh Y đã chẳng muốn nhìn cô ta, Nhan Băng đụng chạm, đơn giản cũng không nói thêm gì.

“Thì ra như vậy, vậy lần sau gửi tin nhắn sẽ tốt hơn, để tránh dẫn tới hiểu lầm.” Hà Tiêm Tiêm tươi cười tao nhã thân thiết: “Hạ tiểu thư, hôm nay tôi gọi cô đến đây, là muốn thương lượng với cô một chuyện.”

“A...? Không biết Hà tiểu thư muốn thương lượng chuyện gì?”

Hà Tiêm Tiêm từng chút từng chút quấy thìa cà phê, rồi sau đó ngẩng đầu, nhìn Hạ Minh Y, trong ánh mắt cô ta thậm chí xuất hiện một chút bi thương: “Hạ tiểu thư, nếu không chúng ta chung sống hoà bình đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.