Người Mẹ Quỷ

Chương 7: Chương 7: Con đường nợ ‘’ nghiệp…”




Nói đến đây Tư thấy khuôn mặt của sư phụ bỗng cau lại, mắt thầy Tàu long lên sòng sọc, đôi hàng lông mày khẽ rung rung. Dường như nhớ lại những chuyện quá khứ đau buồn khiến thầy Tàu cảm thấy đau đớn. Tư vội nói:

— Chuyện quá khứ đã qua cũng không nên nhắc lại nữa thầy ạ. Con xin lỗi vì đã gợi lại chuyện buồn của thầy.

Thầy Tàu nghe Tư nói thì khuôn mặt lại giãn ra, ông gật đầu cười:

— Ta không sao, bao năm qua ta cũng quen với chuyện này rồi, dù cho con có không hỏi thì ta cũng luôn nằm mơ thấy họ. Mỗi lần như thế những ký ức lại giống như vừa mới xảy ra trước mắt. Mấy chục năm nay ta đã giữ kín trong lòng chịu đựng một mình. Nay có con ở bên ta cũng phần nào vơi đi sự dằn vặt. Ta sẽ kể hết cho con nghe, cũng để con biết được rằng cái thế giới này đôi khi con người còn tàn ác, độc địa hơn ma quỷ.

Tư im lặng nghe sư phụ kể tiếp, đó là một ngày mùa hè, thầy Tàu còn nhớ rõ lúc đó cũng đúng vào 12h trưa. Khi đang ngồi trong nhà điều chế thuốc cho một thanh niên trong bản đi rừng bị cây độc đâm vào loét cả chân. Khi đó anh ta không thể tự đi được mà phải nhờ 4 thanh niên trong nhà khiêng đến. Vợ của thầy tàu lúc đó đang cho con bú ở bên trong nhà, Đang giã thuốc để chữa cho người thanh niên nọ bỗng nhiên thầy Tàu đứng bật dậy, khi đó thầy Tàu không nhớ được mình đã làm gì. Chỉ biết khi thầy Tàu tỉnh táo trở lại thì bên dưới dưới sàn nhà cô vợ xinh đẹp đang nằm sõng soài trên cũng máu. Thầy tàu sợ hãi ngã xuống lùi người lại khi nhận ra trong đôi bàn tay người vợ vẫn ôm đứa con nhỏ, nhìn xuống bàn tay mình, thầy Tàu thấy con dao quắm sắc nhọn nhuốm đầy máu tươi vẫn đang rỉ từng giọt xuống dưới sàn nhà.

Hét lên kinh hãi thầy tàu bò lại gần lất ngửa xác vợ ra thì mọi thứ còn kinh hoàng hơn, phần đầu của cô vợ xinh đẹp bị băm đến nát cả khuôn mặt không còn có thể nhận ra đó là mặt của một con người nữa, đứa bé nằm trong vòng tay mẹ cũng không có động tĩnh gì, cô vợ ôm chặt đứa bé úp mặt nó vào trong, nhưng giờ đây ngay cả một tiếng khóc nó cũng không cất lên. Sự im lặng đáng sợ bao trùm tất cả, đưa tay gỡ đứa trẻ trong tay vợ ra thầy tàu gào lên như người điên người dại, đứa bé đã chết, không chỉ vậy phần ngực của nó còn bị thủng một lỗ nơi trái tim.

Không biết con bé bị giết xong ròi bị moi tim hay quả tim của nó bị moi sống. Chỉ biết rằng cái lỗ đỏ au trống rỗng đó quả tim của con bé đã bị móc mất. Cảnh tượng quá kinh hãi khiến thầy tàu trở nên điên dại, bàn tay thầy tàu đầy máu, con dao đi rừng sắc nhọn ban nãy thầy tàu vẫn còn nắm trên tay….Xác người vợ trẻ ôm đứa con bị moi tim vẫn đang nằm trên vũng máu. Thầy tàu đưa tay lên trên đầu gào thét trong tuyệt vọng, chính tay mình giết chết vợ con. Không những vậy cái chết của hai con người đó còn quá man rợ, thầy tàu ôm cả xác vợ lẫn con vào lòng òa lên khóc trong đau đớn, Tiếng khóc vang vọng khắp cả núi rừng, quá đau khổ lúc đó thứ nước chảy từ hai khóe mắt của thầy tàu không phải nước mắt nữa là là hai hàng máu đỏ tươi.

Đột nhiên bên dưới nhà có tiếng của một đám người:

— Nhanh lên, nó hóa quỷ rồi….Nó…nó giết vợ…rồi giết cả con…Không những thế nó còn moi tim con gái rồi nhai ngấu nghiến.

Đám người bên ngoài đang nói đến thầy Tàu, tuy nhiên họ sợ không ai dám xông vào. Trong đám người đó có một người đàn ông đạp cửa xông vào, nhìn thầy tàu đang ôm xác hai vợ con người đàn ông hét lên:

— Nó đây rồi….Ối giàng ơi nó là con quỷ ăn thịt người…

Mọi người dồn vào xem, nhìn khuôn mặt thầy tàu với hai dòng huyết lệ đang chảy ướt đẫm gò má dân bản sợ hãi lùi lại không ai dám lại gần. Họ bắt đầu lấy đá, lấy gậy gộc đáp về phía thầy tàu. Thầy tàu sợ hãi bò lồm cồm để tránh miệng không ngừng nói:

— Không phải tôi, không phải tôi…

Nhưng không ai dừng lại, trước mắt họ chỉ có một con quỷ giết vợ, giết con. Thầy tàu lúc đó đã bỏ chạy, người dân đuổi theo tiếp tục cầm đá, cầm gậy đuối đáp. Thầy tàu chạy đến chảy cả máu nơi lòng bàn chân. Lúc đó bản thân thầy tàu vẫn chưa thể tin chính tay mình đã giết vợ, giết con. Đến một con suối thầy tàu vục mặt xuống suối uống nước, nhưng chưa kịp uống thì thầy tàu lại một lần nữa thét lên kinh sợ. Ban nãy thầy tàu nghe thấy đám người trong bản nói thầy tàu moi tim con gái để ăn. Nhưng bản thân thầy tàu không nhớ gì, không biết gì cả. Giờ đây nhìn khuôn mặt mình in xuống dòng nước thầy tàu thấy xung quanh miệng mình quả nhiên chỉ toàn máu là máu.

Thầy tàu đã ăn tim của đứa con gái chỉ vừa ra đời được vài tháng, mọi thứ xung quanh như sụp đổ, bóng tối về sự ghê rợn, sự đang sợ, sự kinh tởm phủ vây lấy thầy tàu. Thầy tàu lao cả người xuống dòng nước, vội vã gột sạch những lớp máu phủ trên mặt mùi, tay chân một cách điên dại. Tiếng khóc, tiếng thét não lòng giữa chốn rừng sâu khiến ngay cả những con chim rừng cũng sợ hãi phải vỗ cánh bay đi.

Tư nghe câu chuyện bỗng nhiên thấy rùng mình, nhìn sư phụ Tư hỏi:

— Vậy….vậy…thầy chính là người đã ra tay giết hại vợ con mình…

Thầy Tàu ngước mặt lên nhìn trần nhà để những giọt nước mắt không chảy xuống, ông thở hắt ra một cái não nề rồi trầm giọng:

— Ta còn làm điều kinh khủng hơn thế….

Tư tò mò không chịu nổi:

— Vậy tại sao thầy lại làm như thế, rõ ràng thầy rất yêu họ cơ mà..?

Thầy Tàu nhìn Tư nói chậm rãi:

— Chẳng lẽ con thật sự nghĩ ta là người muốn ra tay giết vợ con mình sao…? Đó cũng chính là lời cảnh báo của sư phụ ta khi ta cùng ông ấy đặt chân vào chốn rừng thiêng nước độc của Việt Nam. Đó cũng chính là lý do vì sao dù biết đủ loại bùa yểm, cách chế thuốc nhưng khi sang đây sư phụ ta không bao giờ ra tay cứu giúp người dân bản địa. Ông chỉ đóng vai một người đi thu mua thuốc quý.

Tư vẫn không hiểu lắm, thầy Tàu tiếp tục:

— Sư phụ ta từng dặn dò ở miền sơn cước Việt Nam luôn tồn tại những thầy mo có tâm địa hiểm độc. Cũng giống như các đạo sĩ ở bên Trung Quốc, có người dùng sự am hiểu để cứu người, cũng có những người dùng chính sự am hiểu đó điều khiển âm binh, ma quỷ gieo rắc nỗi sợ cho con người…để rồi họ sẽ ra tay trừng trị và mọi người nơi đó sẽ phải kinh sợ. Trên thế gian có hai cách làm chủ, một là dùng lòng nhân hậu đãi người thu phục nhân tâm khiến họ theo mình, hai là làm cho họ cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy mình và như vậy họ phải tuân phục. Các thầy bùa cũng có thể chia ra làm hai loại như vậy….Và ta đã đến bản mà nơi đó cư ngụ một thầy Mo thuộc loại thứ hai.

Tư thắc mắc:

— Nhưng sao thầy lại biết gã thầy Mo đó yểm bùa vào mình và bằng cách nào ạ..?

Thầy Tàu tiếp tục kể, sau khi chạy trốn được thầy tàu lại nghĩ đến xác vợ con vẫn còn nằm đó nên ông quyết định quay lại. Chờ đến khi trời nhá nhem tối thầy tàu men theo con đường rừng bí mật trở lại ngôi nhà. Nhưng khi quay về, cả ngôi nhà đều đã bị đốt cháy bừng bừng trong tiếng hô hào của người dân bản. Đứng trước ngọn lửa lớn ấy là gã thầy Mo được dân bản mời về trừ ma quỷ. Gã thầy Mo đứng trước dân bản giơ hai tay lên trời hét lớn:

— Ngôi nhà này là của Quỷ Ăn Tim người, phải đốt sạch ngôi nhà cùng xác của những kẻ sống ở đây tránh hậu họa chúng sẽ sống lại làm ma hại chết dân làng.

Đám người trong bản quỳ xuống cúi lạy gã thầy Mo khi hắn giở một thứ bùa phép gì đó ra trước mặt mọi người, không khí xung quanh thay đổi gió dần dần thổi mạnh khiến đám cháy càng lúc càng lớn dữ dội hơn. Thầy tàu đứng núp ở lùm cây cách đó một đoạn cố nuốt nước mắt vào trong sau khi nghe thấy cả xác vợ lẫn xác con gái đều đã bị thiêu cùng với ngôi nhà. Quá đau đớn nhưng bất lực không thể làm được gì, so với gã thầy Mo hiểm độc kia thì thầy tàu chỉ thuộc hàng đệ tử. Nhìn ngôi nhà cùng vợ con dần dần bị thiêu rụi ngay trước mắt. Thầy tàu mang nỗi oán hận nén đau thương bỏ đi, không đâu khác ông lê lết tấm thân tàn quay lại Trung Quốc tìm lại vị đạo sĩ, cũng là người thầy của mình năm xưa..

Mất ba ngày đường không ăn không uống, cho đến khi quay trở lại ngọn núi vị đạo sĩ ẩn cư thầy tàu chân tay toàn máu, người ngợm như cái xác chết khô cố gọi cửa ngôi nhà lá của vị đạo sĩ. Nhưng chưa kịp gọi thầy tàu đã lăn ra bất tỉnh, chỉ biết khi tinh dậy thầy tàu thấy mình đang nằm trên giường tre, đưa mắt nhìn sang bên cạnh thầy tàu thấy vị đạo sĩ đã ngồi uống trà ở bàn trúc chờ đợi. Thầy tàu cố gượng dậy bằng chút sức lực yếu ớt nhìn vị đạo sĩ khóc nức nở như một đứa trẻ:

— Thầy ơi, con đã tạo nghiệp rồi….

Vị đạo sĩ đặt chén trà xuống nhìn thầy Tàu khẽ lắc đầu:

— Tạo nghiệp trong kiếp này nếu không trả hết thì trả đến kiếp sau. Ngay từ đầu ta đã nói qua với người mọi chuyện. Trách người trước hết hãy tự trách mình, đất thiêng có thần, đất độc có quỷ. Dù là quỷ hay thần thì khi bước chân vào nơi đó ta phải biết giữ gìn bản thân. u đó cũng là cái số phận mà ông trời sắp đặt, có những chuyện thiên cơ không thể tiết lộ. Ta có muốn giúp nhưng quyết định vẫn là ở ngươi, và kết quả này là do ngươi tự chuốc lấy, hại mình hại người, hại cả sinh linh bé nhỏ.

Thầy tàu nhìn thầy quỳ gục xuống hối hận vì đã không nghe lời thầy ngay từ đầu, vị đạo sĩ nói tiếp:

— Gã thầy Mo ở bản ấy là một thầy luyện ngải hại người, những thứ hắn tạo ra chỉ khiến những người dân ở đó càng ngày càng rơi vào sợ hãi và rồi khi lão ra tay cứu thì họ sẽ tôn hắn thành thần thánh. Ngươi đã biết lý do vì sao lại có cái họa sát thân này rồi chứ, ngay cả bản thân ta khi đặt chân đến miền đất đó ta cũng phải kiêng nể hắn vài phần. Ta biết ngươi bản tính tốt bụng muốn giúp đỡ những người ở đó. Nhưng như thế là hại đến những người ngươi yêu quý. Những thầy Mo ở Việt Nam còn độc địa hơn những thầy pháp của chúng ta nhiều. Tại sao miền sơn cước toàn sản vật quý hiếm mà chúng ta phải sang đó mua mà không tự hái dù có thể đi lại, chính vì chúng ta không được phép. Chỉ cần một dồ dúng trong nhà ngươi, một sợi tóc hay thậm chí chỉ cần nhìn thấy ngươi là một bùa ngải đã sẵn sàng chờ đợi ngươi rồi.

Thầy tàu đã hiểu ra mọi chuyện, thương vợ thương con thầy tàu muốn tìm đến cái chết nhưng vị đạo sĩ nói:

— Chuyện này sâu xa ngươi là người giết vợ con nhưng cũng lại không phải. Ngươi định chết đi để linh hồn hai mẹ con họ mãi không thể siêu thoát sau, ngươi định để con gái ngươi sau khi chết làm ma mà đến trái tim cũng bị mất sao…? Hãy sống tiếp và trả nợ cái nghiệp mà ngươi đã gây ra đi. Có như thế hồn phách của người ngươi yêu thương mới yên lòng nơi chín suối.

Thầy tàu nước mắt giàn giụa nhìn vị đạo sĩ hỏi:

— Thưa thầy giờ con phải làm sao….? Mong thầy chỉ dạy…

Vị đạo sĩ đã chuẩn bị cho thầy tàu một tay nải và nói:

— Thứ bùa ngải trên người ngươi ta đã hóa giải trong lúc ngươi bất tỉnh. Có lẽ mục đích của gã thầy Mo đã đạt được nên việc hắn gọi ngải về trong lúc ta giải ngải cũng rất nhanh. Đừng nên nghĩ đến chuyện trả thù vì ngươi sẽ không bao giờ làm được điều đó. Ngươi còn nhớ lời ta nói khi ngươi từ chối quay về chứ: Hãy quay lại đó và đi khắp nơi trên mọi miền Việt Nam làm cái công việc an ủi linh hồn người chết, mỗi nơi ngươi đặt chân đến hãy làm điều thiện nơi cửa chùa thanh tịnh. Đó là cách để ngươi giúp vợ con mình, bởi vì trong ngươi giờ đây còn có cả trái tim của cô con gái tội nghiệp. Tội nghiệp của ngươi rất nặng nhưng ta hi vọng cơ duyên sẽ đến để cho ngươi gột rửa được máu của vợ con đã dính trên tay mình. Nghỉ ngơi cho khỏe rồi lên đường.

Những lời dạy của vị cao tăng như làm thầy tàu thức tỉnh, đúng vậy chết thì đơn giản nhưng tội lỗi trong lòng sẽ còn mãi cho dù thầy tàu có biến thành ma. Thầy tàu nhìn vị đạo sĩ bước ra khỏi cánh cửa, ông một lần nữa dập đầu lạy thầy từ phía sau.

Tư hỏi sư phụ:

— Thì ra đó là lý do vì sao thầy lại chọn công việc bốc mộ, nhà nghèo thì thầy giúp đỡ, nhà giàu thấy lấy tiền rồi lại công đức nơi cửa chùa ở vùng đó. Cuộc đời của thầy thật quá đắng cay….

Dứt lời Tư quỳ xuống lạy thầy tàu ba lạy. qua khứ của vị sư phụ thật tàn nhẫn. Thầy tàu mỉm cười vuốt chòm râu bạc nhìn Tư nói:

— Ít ra đến cuối đời ta vẫn có một đệ tử tốt như con bên cạnh. Như vậy với một kẻ như ta đã là quá đủ rồi.

Gà gáy bên ngoài cửa sổ báo hiệu trời đã hửng sáng, một đêm dài trôi qua không có chuyện gì bất thường xảy ra. Nhưng sau đêm nay Tư thấy vị sư phụ đáng kính của mình thật đáng thương và cũng đáng phục. Trải qua bao nhiêu thăng trầm đến cuối đời ông vẫn đang đi trên con đường trả nợ cái nghiệp của mình….

Hai hôm nữa sẽ đến ngày trăng tròn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.