Người Mẹ Quỷ

Chương 34: Chương 34: Quỷ nhập tràng…




Ôg Tư đưa mắt nhìn chúng tôi một loạt rồi cười bí hiểm:

— Vẫn đang thắc mắc mẹ quỷ là ai phải không..? Chẳng phải nãy giờ đã xuất hiện rồi đấy thôi, còn con mèo…nó không phải ma, cũng chẳng phải quỷ…Khà…khà…khà.

Tôi chỉ gật đầu không dám hỏi gì thêm, ông Tư tiếp:

— Bây giờ mấy đứa tụi bây sẽ biết mẹ quỷ là ai.

Sau khi nuốt ực một hơi hết chén rượu, sau cái điệu cười khà khà vừa nãy khuôn mặt ông Tư đăm chiêu trở lại tiếp tục câu chuyện. Sau khi ông Phúc ra về, Tư nhìn thầy Tàu có điều gì đó hơi khác. Ông nhìn xung quanh nhà một lượt rồi khẽ hỏi Kha:

— Cho người lạ như chúng tôi ở thế này, lại còn là người bị dân làng truy bắt cậu không thấy sợ à..? Dân làng gọi tôi là thầy bùa ma quỷ đấy..?

Kha vừa rót nước mời thầy Tàu vừa đáp:

— Nếu như bác Phúc đã đứng ra nói thì dù hai vị có là ai tôi vẫn vui vẻ chấp nhận. Hơn nữa bác ấy còn lấy cả vợ con ra thề độc, đủ biết bác ấy tin tưởng, kính trọng hai vị như thế nào. Trong làng này ai nói sao cũng được nhưng chỉ duy bác Phúc nói là tôi không bao giờ nghi ngờ.

Rót nước xong Kha mới nhớ ra hai tay thầy Tàu không cử động được vì vết thương nặng, Tư vội cúi xuống bưng nước cho sư phụ, Tư hỏi Kha:

— Sao anh lại tin tưởng ông Phúc như vậy..?

Kha mỉm cười đáp:

— Bác ấy là ân nhân của gia đình tôi, năm mẹ tôi chết đất đai nhà cửa bị chủ nợ đến thu sạch, bản thân chúng tôi còn không có chỗ mà dung thân. Mẹ chết xác lạnh cóng mà không có tiền lo đám ma, chôn cất. Nhờ ơn trời khi đó bác Phúc nghe tin nên tìm đến tận nơi ra tay giúp đỡ cho mẹ tôi một đám tang chu toàn. Phận làm con nghĩa tử là nghĩa tận, không có bác ấy chắc cả đời này dù có chết đi xuống suối vàng tôi cũng không còn mặt mũi nào mà nhìn mẹ nữa.

Thầy Tàu khẽ hỏi tiếp:

— Nhưng ta thấy ông ấy nói cậu cũng là ân nhân của ông ấy mà..? Có thể kể ta nghe được không.?

Kha trả lời:

— Dạ được chứ ạ, chuyện đó cũng lâu lắm rồi, cũng là tình cờ thôi. Hồi đó bác gái đang mang thai, chừng đâu còn 3 tháng nữa là sinh nhưng hôm đó bác Phúc lại ở ngoài cửa tiệm, bà giúp việc thì chậm chạp nên bác gái đành đi ra ngoài mua đồ gì đó. Không may trượt chân ngã, vừa đúng lúc tôi đi qua nhìn thấy có máu chảy ra giữa hai chân bác gái. Đường cũng có người nhưng ai cũng rối rít chẳng biết làm sao, thế là tôi bế bổng bác gái lên chạy vội đến nhà thầy thuốc. Về sau thầy thuốc bảo tuy có bị động thai nhưng may đưa đến kịp nên không xảy ra chuyện gì đáng tiếc. Từ đó bác Phúc lúc nào cũng nhắc đến chuyện đó rồi gọi tôi là ân nhân, trong khi bao năm qua bác ấy giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.

Tư chăm chú lắng nghe, thanh niên tên Kha này cũng thuộc dạng người tốt. Có lòng nhân hậu, lại biết nhớ ơn. Kha nói tiếp:

— Ngay cả ngôi nhà hai vị đang ngồi đây cũng là do bác Phúc bỏ tiền ra mua lại rồi còn cho tôi thêm tiền để sửa sang xây mới. Nghĩ nếu không có bác ấy giờ đây có lẽ tôi cũng lang thang bỏ làng mà đi rồi, mà chắc gì đã còn sống. Gian dưới kia là gian vợ tôi đang ở.

Tư ngạc nhiên:

— Ủa, anh có vợ rồi à..? Xin lỗi, thầy trò tôi làm phiền gia đình quá…Cũng tại không thấy chị nhà xuất hiện nên tôi hơi vô ý chưa kịp chào.

Kha xua tay cười:

— Dạ không sao đâu, tôi cũng quên không nói. Vợ tôi đang mang thai, tuần hơn tuần nữa là sinh rồi. Nhà tuy cũ nhưng cũng rộng, hai vị cứ ở trên này không vấn đề gì cả. Gần sinh nên tính tình vợ tôi cũng thay đổi nhiều lắm, phụ nữ mang thai hình như ai cũng vậy. Hay cáu gắt, không thích bị làm phiền, khổ vậy đấy.

Tư cười đồng tình vì chuyện gái đẻ xưa ở nhà Tư nghe suốt. Cáu gắt là còn nhẹ, chứ ở làng Tư có bà đẻ cứ nhìn thấy chồng là chửi, là đánh. Chẳng thế mà các cụ vi von: Đàn bà chửa nó dữ như chó đẻ.

Tuy nhiên thầy Tàu dường như không có phản ứng gì trước điều Kha vừa nói, hình như ông đã biết chuyện này từ khi đặt chân vào trong nhà. Cũng đã sáng hẳn Kha liền bảo:

— Bác Phúc có đưa tiền cho tôi đi chợ mua đồ, mua thức ăn cho hai vị. Giờ cũng tiện tôi phải đi mua đồ ăn hôm nay cho vợ. Hai vị cứ ở trong nhà, tôi gọi hãy mở cửa nhé. Có hai vị ở đây vợ tôi chửa đẻ không may sinh sớm tôi có ra ngoài cũng yên tâm. Tôi đi một lát rồi tôi về.

Tư gật đầu chào Kha rồi đợi Kha ra ngoài Tư mới khép cửa lại. Bình thường thầy tàu rất khách sáo khi ai đó giúp đỡ mình, nhưng thái độ hôm nay của thầy không bình thường. Tư bèn hỏi:

— Sư phụ có gì khó chịu trong người phải không ạ..? Hôm nay con thấy thầy cư xử lạ lắm.

Thầy Tàu im lặng đưa mắt về phía gian nhà dưới đang đóng cửa kín mít rồi khẽ lắc đầu. Tư không hiểu gì vẫn ngơ ngác ngạc nhiên, thầy Tàu ra hiệu cho Tư bước ra ngoài sân rồi nói nhỏ:

— Ta nói cho con chuyện này, nhưng con tuyệt đối không được hấp tấp. Nhất là không được tỏ thái độ gì ra bên ngoài.

Tư gật đầu nghe thầy Tàu tiếp tục, ghé sát tai Tư ông nói:

— Trong…nhà…này…có….người…chết.

Tư giật mình lạnh gáy ú ớ:

— Sao ….sao….thầy biết…? Mà nhà này..chỉ có hai vợ…chồng Kha, vợ anh ta đang mang bầu thì ai….ai chết ạ..?

Thầy Tàu nheo mắt ra hiệu cho Tư phải bình tĩnh, ông nói tiếp:

— Chưa biết là ai chết, nhưng từ khi bước chân vào nhà này ta đã cảm nhận thấy mùi tử thi rất nồng nặc. Người này chết ít nhất đã hơn 1 tháng nay, còn lý do vì sao chết thì ta không rõ. Chỉ biết nếu trong gian nhà dưới kia không còn ai khác thì khả năng cao người đã chết đó chính là vợ Kha.

Tư toát mồ hôi lạnh hỏi:

— Nhưng…nhưng nếu vợ chết sao anh ta lại không biết..? Còn nữa anh ta chẳng bảo vợ đang mang bầu mấy ngày nữa là sinh sao..? Chuyện này không thể nào đâu thầy ơi..

Thầy tàu thở dài:

— Ta biết rất khó tin, nhưng đó là sự thật. Chính vì vậy khi nãy ta mới hỏi chuyện Kha, qua cách nói chuyện ta biết anh ta không nói dối. Anh ta đúng là người tốt, vậy nên những lời anh ta nói hoàn toàn là sự thật..

Tư đáp:

— Vậy sao, thầy lại nói vợ anh ta đã chết..

Thầy Tàu trả lời:

— Kha đã nói trong nhà chỉ có hai vợ chồng, không có lý do gì để anh ta phải nói dối hoặc che giấu một cái xác cả. Vì nếu như anh ta là người xấu có giết người thì anh ta sẽ không để chúng ta ở lại đây. Ta chỉ đoán đó là vợ Kha thôi, nhưng thực tế vẫn còn một chút sự sống. Tuy nhiên mùi tử thi phát ra từ gian phòng không thể nhầm được. Chính vì thế ta cũng rất hoang mang với chuyện xảy ra trong nhà này. Ta đang nghĩ có nên nói với Kha hay không..? Nhưng lại không biết phải nói như thế nào..?

Tư thấy quả thật rất khó hiểu, tại sao trong gian nhà lại vừa có mùi tử thi, vừa có chút sự sống. Hai điều này nó cứ mâu thuẫn thế nào, Tư nảy ra một suy nghĩ nói:

— Hay có khi nào vợ chồng họ giết ai đó rồi giấu xác ở trong nhà không thầy..? Chính vì thế mà cô vợ sợ không dám ra ngoài..?

Thầy tàu lắc đầu:

— Nhưng ta biết đây không phải xác chết…Nó là một con Quỷ Nhập Tràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.