“Bản thân tao không nợ lần hết” Long Phu ra bộ không có
việc gì nhún nhún vai, nói.
“Quả nhiên là chó Nhật Bản.” Diệp Giai thấp giọng lẩm bẩm
nói, Long Phu thực rất ngu tiếng Trung , nhưng là nghe nhiều cũng hiểu
những lời này của Diệp Giai. Sắc mặt trầm xuống, vài bước chân liền vọt
đi lên, giơ súng trong tay dí vào gáy Diệp Giai, cắn răng nói: “Cho mày nói lời
xin lỗi, lập tức! Lập tức!”
Diệp Giai đột nhiên bị họng súng đen ngòm này làm cho bất ngờ
khiếp sợ, một ngày hôm nay đã bị hết lần này đến lần khác hù dọa đến bây giờ
cũng không sợ nữa nhanh chóng trấn tĩnh lại, quật cường quay mặt đi, không thèm nhìn hắn.
Họng súng đen ngòn dí vào gáy cô, Long Phu đem tất cả tức
giận biểu lộ ra mặt. Long Hạo Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, ra tay thần tốc
chế trụ cánh tay phải càm súng của Long Phu, ‘Rắc ‘ một tiếng, xương tay lên
tiếng trả lời.
Sắc mặt âm lãnh của Long Phu trong nháy mắt bị một mảnh
thống khổ thay thế, kêu thảm hướng trên mặt đát lăn xuống. Gian nan hướng
thủ hạ phía sau vẫy tay, dùng tiếng Nhật nói: “Dùng roi da đánh chết nó cho
tao.”
Vài tên thủ hạ lên tiếng, rất nhanh chạy đến, đem Diệp
Giai từ trong lòng Long Hạo Hiên kéo sang một bên, cả lũ bao vây quanh Long Hạo
Hiên.
Long Hạo Hiên phản kháng không bao lâu, liền bị người đông
thế mạnh khống chế bẻ oặt tay về phía sau dùng súng khống chế sau gáy, người Sơn Khẩu Tổ đá hắn ngã xuống mặt đất, liền y như mệnh
lệnh của Long Phu, roi không lưu tình chút nào đánh tới tấp lên người hắn.
Diệp Giai sợ hãi, nhìn roi miết ở trên người hắn, Long
Hạo Hiên vẫn không rên một tiếng, chuyển hướng Long Phu lớn tiếng thét to:
“Không cần đánh, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi ông!”
Mặc kệ Long Hạo Hiên có phải là chồng của cô hay không, nhìn
trước mắt, hắn đối bản thân là không có ác ý, hơn nữa bản thân cũng cảm thấy có
chút quen thuộc với hắn. Cô nghĩ bản thân cô và hắn nhất địnhc ó mối quan hệ
rất sâu đậm, chỉ bằng ấy, cô cũng không thể trơ mắt bọn chó Nhật Bản đánh chết
hắn nha.
Long Phu được vài người nâng dậy từ trên đất, ôm cánh tay
không ngừng đau đớn, cười lạnh nói: “Xin lỗi? Mặc dù hiện tại cô có quỳ
xuống trước mặt tôi cũng đã quá đã muộn.” Biểu tình lãnh khốc trên mặt
hắn khiến cho trái tim người ta lạnh giá.
“Không cần….” Diệp Giai nhìn Long Hạo Hiên thống khổ cuộn
tròn trên mặt đất, nước mắt như mưa tuôn ra rớttrên sàn nhà, nhẹ nhàng mà lắc
đầu nức nở nói. Cô biết bản thân mình sắp chết, nhưng là, chính là không có
cách nào trơ mắt nhìn Long Hạo Hiên chết đi ở trước mặt bản thân mình.
“Giai Giai, không cần cầu hắn.” Long Hạo Hiên thừa dịp bọn
chúng không chú ý, cướp lấy súng lục Long Phu đánh rơi trên mặt đất, bật dậy từ
trên mặt đất, nhắm ngay chính giữa trán Long Phu bắn một phát.
Biểu tình trên mặt Long Phu cứng đờ, máu loãng đỏ bừng nháy
mắt từ trên mặt hắn tuôn xuống, ngay sau đó thân hình béo phì của hắn như tảng
đá ‘Phanh’ một tiếng đổ ầm xuống mặt đất, phát ra tiếng động lớn.
Mọi người thật không ngờ Long Hạo Hiên lại đột nhiên ra tay
như vậy, hơn nữa tay súng lại chuẩn đến trình độ này, chính giữa trán! Ở mấy
giây còn ngơ ngẩn kia, có mấy tên hắc y nhân không biết thức thời đã giống như
Long Phu , kêu thảm ngã xuống đất.
“Đi mau!” Long Hạo Hiên ôm lấy Diệp Giai sớm đã bị dọa
đến xụi lơ, hướng cửa sổ bỏ chạy.
Chính là, không ngờ tới Diệp Giai nữ tử của hắn lại trở
thành gánh nagự của hắn, còn chưa kịp nhảy ra banc ông. Một tiếng súng tiếng
vang lên, một trận đau đớn nháy mắt từ sau lưng truyền đến, bước chân hắn
cứng lại, không có biện pháp tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Giai nâng thân thể đang hướng mặt đất đổ xuống của hắn
lên, lo lắng hét lên: “Anh làm sao vậy? Anh trúng đạn rồi sao?”
“Giai Giai… Anh là Long Hạo Hiên….” Long Hạo Hiên mấp máy môi
gian nan phun ravài từ này, cực lực muốn đứng lên, mang theo nàng chạy ra khỏi nơi này, nhưng là, thân mình vẫn là không nghe lời hướng mặt đấy đổ
xuống.
Thẳng đến máu tươi của hắn nhuộm đỏ thảm ban công, Diệp Giai
rột cuộc mới ý thức được, hắn thật sự trúng đạn rồi! Nhưng là, cô có thể làm
sao bây giờ? Ngoài hoa viên truyền đến một trận tiếng bước chân, sau đó
là tiếng súng, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giờ phút này cô căn bản
không có tâm tình đi để ý tới.
Trừng mắt nhìn máu của Long Hạo Hiên cuồn cuộn không
ngừng mà chảy, cô không biết nên làm thế nào cho phải. Phải giúp hắn cầm máu!
Trong lòng nghĩ vậy, cô rất nhanh bay qua thân mình Long Hạo Hiên, một tay xé
nát đồ đen trên người hắn xuống.
Thân mình cường tráng của Long Hạo Hiên nhất thời bại
lộ ở trong không khí, trừng mắt nhìn một khoảng lưng bị máu bao phủ của hắn,
Diệp Giai sợ ngây người. Cô cả kinh không phải vì thân thể hoàn mỹ của hắn, cũng không phải là do miệng vết thương ghê người kia. Mà là —— trên lưng
màu đồng, một con rồng màu xanh đen sống động hiện lên trên lưng.
Con rồng bị màu đỏ tươi của máu che đi một nửa,
Diệp Giai phát điên lấy tay gạt đi máu đỏ trên lưng hắn, khiến cho con rồng
hiển hiện rõ ràng trước mắt cô.
Hai con mắt lạnh như băng, biểu hiện giết chóc, cũng giống
như hình ảnh luôn xuất hiện trong mộng của cô. Mỗi khi cô muốn đến gần hắn,
Rồng lửa sẽ há ra miệng đầy máu, hét thảm hướng cô lao tới.
Chẳng lẽ… Cô thật sự nghĩ sai rồi sao? Nam nhân hai năm nay vẫn xuất hiện ở trong mộng, thực không phải là Mạc Lặc Nghị Phàm, mà
là nam nhân lãnh khốc trước mắt này?!
Diệp Giai gắt gao ôm đầu, tựa như thủy triều dâng lên đập vào
não cô vô cùng đau đớn, khiến cô hoàn toàn choáng váng tê dại. Những phản ứng
đột nhiên xuất hiện này khiến cho cô không thể gượng dậy nổi thân mình, hướng
mặt đất ngã úp sấp xuống, ngã lên người Long Hạo Hiên đang không biết sống hay
chết kia.
Long Hạo Hiên! Nguyên lai hắn mới là nam nhân mà cô yêu
sâu sắc…!
Nhưng là, hắn còn có thể sống lại sao? Diệp Giai thống khổ
khóc, nước mắt một giọt giọt rơt strên rồng lửa, hai tay vô thố loạng choạng ôm lấy thân mình Long Hạo Hiên, nức nở hô: “Long Hạo Hiên… Anh mau đứng lên! Anh mau đứng lên đem mọi chuyện nói rõ ràng đi!”
Chung quanh Diệp Giai là vài tên hắc y nhân mang súng,
giơ súng hướng về phía hai người. Cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, ngoài cửa
sổ tiếng đấu súng cùng tiếng bước chân càng thêm hỗn loạn vang dội. Loại không
khí bất an này, khiến cho mấy tên nam nhân này căng thẳng đến mức muốn
chạy trố. Nhưng là vì không muốn bị bang chủ giải quyết bởi một đao nên bọn họ
vẫn đành phải trấn giữ ở đây.