Mạc Lặc Nghị Phàm tức giận chỉ còn thiếu chút nữa là xông lên
tẩn cho hắn một trận nhưng Diệp Giai vội kéo lấy hắn, gian nan trấn an
nói: “Nghị ca ca, không cần lo cho em, không cần…” Dù sao cô cũng không thể
sống thêm được bao lâu nữa, nếu bởi vì bản thân mà lại khiến cho Mạc Lặc Nghị
Phàm cùng Y Xuyên Chính Hùng có bất hòa lớn, cô chết cũng không an lòng.
Trong đầu Mạc Lặc Nghị Phàm một mảnh hỗn loạn, Lâm
Duyệt bị bệnh, vì sao hắn cho tới bây giờ vốn không có phát giác ra chứ? Hai
ngày qua vẫn cảm thấy nàng giống đổi thành một người nào khác vậy, chẳng lẽ
nguyên nhân là bởi vì bị bệnh sao?
Nhưng là, nàng rốt cuộc bị bệnh gì, cùng với thứ gì đó trong
két sắt có quan hệ gì? Y Xuyên Chính Hùng nói bên trong hòm là dược
liệu phối trộn thuốc, quả thực là như vậy sao? Hay đây vẫn chỉ là thủ đoạn để
lừa gạt bản thân mình mở hòm ra?
Tay hắn run run đem một viên thuốc đến bên
miệng nàng, chuẩn bị giúp nàng ăn vào. Thời điểm cuối cùng, Diệp Giai cũng
không nghĩ ăn nó, qua quá hôm nay, ngày mai cô cũng chỉ có đường chết. Hiện tại
chết đi, cô sẽ không liên lụy tới Mạc Lặc Nghị Phàm!
Đây là người đàn ông mà cô yêu ở trong mộng hai năm
nay, cô không thể khiến hắn gặp chuyện không may! Không muốn hắn gặp
chuyện không may!
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn thấy nàng do dự, đã không kịp suy nghĩ
nhiều như vậy, mạnh mẽ bóp miệng của nàng, đem viên thuốc nhét đi vào. Diệp
Giai liền bị hắn ép buộc ăn viên thuốc vào như vậy, nhẹ nhàng mà ho ra tiếng.
Mạc Lặc Nghị Phàm vỗ nhẹ lưng của nàng, hắn cũng không muốn
làm như vậy, chính là lo lắng còn do dự đi xuống, tên bang chủ Sơn Khẩu Tổ biến
thái Y Xuyên Chính Hùng này, sẽ vội đoạt lại viên thuốc đem nó hủy đi mất.
Y Xuyên Chính Hùng một lần nữa thong thả đi đến bên
cạnh hai người, dùng khăn lụa lau tay, không vội, không sợ nói:
“Cameron tiên sinh, ngài còn chưa có biết đi? Lâm Trúc tiên sinh tiếng tăm lừng
lẫy hôm nay gọi điện thoại cho tôi, nửa thỉnh cầu nửa uy hiếp muốn tôi thả
người.”
Mạc Lặc Nghị Phàm nhíu mày, nhàn nhạt nhìn hắn liếc mắt một
cái, trong lòng lại rất rõ ràng, nhất định là Tiêu Ký Phàm nhờ đến Lâm Trúc
trúc. Chính là, Tiêu Ký Phàm thế nào nhanh như vậy đã biết hắn xảy ra chuyện
chứ? Còn ra mặt thay hắn giải trừ khó khăn.
Y Xuyên Chính Hùng thấy hắn không nói, tiếp tục nói: “Sơn
Khẩu Tổ chúng tôi cũng không muốn gây thù kết oán với nhiều người, vậy
nên nể mặt Lâm tiên sinh. Chỉ cần nói ra mật mã, ngài có thể an toàn rời đi .
Mấy thứ này nọ khẳng định không thể để cho ngài mang đi. Bởi vì đây
là chuyện tình của Sơn Khẩu Tổ cùng Dĩ Mã Lợi La gia tộc, hi vọng ngài không
cần nhúng tay.”
Mạc Lặc Nghị Phàm đến nay cũng không biết bên trong đó là cái
gì, nhưng là hắn minh bạch, đây là hai xã hội đen gia tộc trọng đại sinh ý, ấn
thần bí nhân lời nói đi phỏng đoán, cái này tựa hồ cũng liên quan đến an toàn
của Trung Quốc, nhất định không thể rơi vào trong tay bọn họ. Nhưng mặc kệ có
thể rơi vào tay người khác hay không, hắn giờ phút này đã là hươu đợi bị làm
thịt, căn bản không có thể chủ động.
“Nga, đúng rồi, chúng tôi còn có thể thay ngài chữa khỏi bệnh
cho thiếu phu nhân, Cameron tiên sinh nên cẩn thận suy nghĩ một chút.” Y
Xuyên Chính Hùng quan sát biểu tình trên tay của Mạc Lặc Nghị Phàm, một chút
một chút tiếp tục dụ hoặc nói.
“Duyệt Nhi rốt cuộc là bị bệnh gì?” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn
chăm chú vào Y Xuyên Chính Hùng, nghiến răng nghiến lợi hỏi. Đáy lòng ẩn ẩn
dâng lên một tia bất an, đột nhiên nhớ tới hoàn cảnh trước khi chết của người
thần bí kia.
“Chậm rãi bắt đầu đánh mất trí nhớ, sau đó cả người bị đau
đớn như bị kim châm, cuối cùng toàn thân thối rữa mà chết…” Quả nhiên! Lời nói của Y Xuyên Chính Hùng xác minh suy đoán của hắn đoán! Trong đầu nháy mắt
trống rỗng, ngây người!
“Cameron tiên sinh không tin sao? Nếu không tin, có thể hỏi
hắn!” Y Xuyên Chính Hùng liếc mắt một cái, lập tức có hai tên thủ hạ lao
xuống đến một góc phòng, từ trongg goc sphòng lôi ra một người tóc tai, râu ria
lộn xộn, lôi thôi lếch nhếch khoảng hơn 50 tuổi.
Ánh mắt hắn sau khi tiếp xúc với Diệp Giai, nháy mắt cúi đầu
xuống, không dám nhìn thẳng vào cô!
“Morgan tiên sinh?” Mạc Lặc Nghị Phàm khiếp sợ hô nhỏ một
tiếng, nhìn người đàn ông này đến ba năm không có gặp qua. Mọi người đều nói
ông ta mất tích, nguyên lai là bị người Sơn Khẩu Tổ nhốt?!
“Đúng vậy, về phần thuốc giải loại bệnh này là do bản thân
Morgan tiên sinh nghiên cứu ra, có hậu quả như thế nào bản thân Morgan
tiên sinh là rõ ràng nhất!” Y Xuyên Chính Hùng đem Morgan tiên sinh kéo đến dưới giường Diệp Giai, giọng mỉa mai mở miệng nói.
Morgan tiên sinh hoảng sợ xua tay, lo lắng nói: “Không phải
tôi! Không liên quan đến chuyện của tôi! Ta chỉ lấy đi trí nhớ 2 năm của
Cytheria, độc không phải là tôi hạ, là bọn hắn…” Ông giơ một ngón tay chỉ vào Y
Xuyên Chính Hùng, giữ chặt tay Diệp Giai tay liên tục lặp lại : “Không
phải tôi… Không phải là tôi…”
Đã bị kinh động đến Diệp Giai kinh ngạc đánh giá Morgan tiên
sinh, vô thố rút tay về, cả kinh nói không ra lời. Ông ta rốt cuộc là ai? Vì
sao lại nói những lời này với Lâm Duyệt? Trời ạ! Thật loạn!
Mạc Lặc Nghị Phàm nâng cằm Diệp Giai lên, tìm tòi nghiên cứu
đánh giá nàng, con ngươi luôn ôn nhu có một tia lạnh lùng, lạnh nhạt nói: “Nếu
cô là Lâm Duyệt, vì sao lại không biết cha của mình?”
“Cha?” Diệp Giai kinh nghi lại lần nữa đánh giá Morgan tiên
sinh, hắn thoạt nhìn rõ ràng chính là người Tây phương, cư nhiên là cha của Lâm Duyệt? Há miệng thở dốc: “Tôi… Tôi không nhớ rõ.”
Cô cho rằng bản thân mình không nên tại đây dưới tình
huống này nói ra chuyện thực về Lâm Duyệt, bằng không chỉ biết đem
sự tình khiến cho càng thêm phức tạp. Nhưng là, cô có thể cảm giác được đến,
Mạc Lặc Nghị Phàm đã bắt đầu hoài nghi cô!
Đúng vậy, Mạc Lặc Nghị Phàm quả thật là đang hoài nghi thân
phận của cô, nhưng là hoài nghi vẫn là hoài nghi, Lâm Duyệt quả thật là
mất trí nhớ, không nhớ rõ hắn, hết thảy, lại có vẻ chân thật như vậy!
Y Xuyên Chính Hùng nhấc chân, hung hăng đá vào trên vai
Morgan tiên sinh, nổi giận mắng: “Lão già kia, nếu còn muốn không nghiên cứu ra
thuốc giải, không chỉ có con gai sông phải chết, ông cũng phải chết. !”
“Tôi nghĩ không ra… Đã quên…” Morgan tiên sinh nhẹ nhàng mà
phe phẩy đầu thấp giọng lẩm bẩm, người Sơn Khẩu Tổ càng là buộc ông, ông lại càng là nghĩ không ra, hai năm trước ông vất vả nghiên cứu ra vật
phẩm lại bị người của gia tộc Dĩ Mã Lợi La cướp đi.
“Bất quá may mắn là, phương thức phối trộn đã lấy được rồi.”
Y Xuyên Chính Hùng dùng ngón cái vuốt ve chiếc hòm trân quý, âm thanh lạnh lùng
nói: “Chỉ cần Cameron tiên sinh nguyện ý đem mật mã nói ra, Sơn Khẩu Tổ chúng tôi sẽ nể mặt mũi Lâm tiên sinh mà cho các người một con đường
sống, bằng không…”