Sau khi một nhà ba người đến TOKYO, cũng không có trực tiếp
đi đến ngân hàng hỏi chuyện tình có liên quan trước, mà là giống như khách du
lịch ở chung quanh ngắm cảnh du ngoạn. Mà mỗi đến khi một chỗ, phía xa xa
đều có hai người mặc đồ đen làm ra vẻ không có chuyện gì quan sát họ.
Mạc Lặc Nghị Phàm tinh tường biết nhất cử nhất động của bản
thân đã bị bọn người Sơn Khẩu Tổ của Nhật Bản giám sát, cũng tinh tường
biết, bọn người Sơn Khẩu Tổ này không dám tùy tiện ra tay với hắn. Bởi vì không
ai lại ngốc đến mức tin rằng hắn sẽ đem vòng cổ ở trên người, việc có thể làm
cũng chỉ là theo dõi hắn mà thôi.
Chỉ tới ngày hôm sau, Mạc Lặc Nghị Phàm mới ở trong quá
trình du ngoạn, lấy lý do không có tiền mặt dùng mới đến ngân hàng
TOKYO đổi Yên Nhật. Bởi vì là ngày đi làm, nên người ở trong ngân hàng không
quá nhiều.
Mạc Lặc Nghị Phàm bảo Lâm Duyệt đến ngân hàng dò hỏi về
mật mã và yêu cầu để được mở két sắt, còn bản thân lại cùng tiểu Thư Tình ở bên
ngoài ngân hàng dạo chơi, thuận tiện đánh lạc hướng mấy con mắt dò xét phía
sau.
Rất nhanh, Lâm Duyệt đã đi ra, vừa vặn là thời gian dùng cơm trưa, một nhà ba người vào một tòa khách sạn cao cấp thuê chung một
gian phòng.
Lâm nguyệt hồ nghi đánh giá Mạc Lặc Nghị Phàm, muốn hỏi cái gì, lại không biết nên hỏi từ đâu, đành phải ngoan ngoãn đem những
tin tức vừa mới tìm ra được nói cho Mạc Lặc Nghị Phàm biết: “Quản lý Ngân hàng
nói ở đây là ngân hàng nhà nước lớn nhất có uy tín nhất Nhật Bản
bởi vậy két sắt đều do các vị có thân phận và địa vị nổi tiếng mở ra. Ý
tứ là bổn cô nương không đủ địa vị, hắc hắc.’’
“Nghiêm chỉnh một chút.” Mạc Lặc Nghị Phàm nghiêm túc thấp
giọng trách mắng, đợi nàng tiếp tục nói. Trầm ngâm một chút hỏi: “Có hỏi
anh ta có cái két sắt này hay không?”
Lâm Duyệt thấy hắn nghiêm túc, cũng không dám cợt nhả nữa,
nghiêm giọng nói: “Quản lí nói mật mã của két sắt này có tồn tại, nhưng chỉ dựa
vào mật mã là không thể mở ra, phải tự bản thân hoặc đưa ra hộ chiếu và
giấy ủy quyền mật mã, khi đó sẽ có người chuyên phụ trách giải mã và mở
khóa’’.
Dừng một chút, Lâm Duyệt tiếp tục nói: “Bởi vì quan tâm đến
quyền riêng tư cá nhân của khách hàng, người của ngân hàng sống chết đều
không muốn nói bên trong tồn tại cái gì…. Nghị ca ca, anh vẫn đang nghe chứ?”
Thấy hắn cụp mắt trầm tư, Lâm Duyệt tưởng rằng hắn không có nghe những lời mà
nàng nói.
“Ân, anh đã biết, vất vả cho em rồi.” Mạc Lặc Nghị Phàm vỗ vỗ
tay nàng, nhìn nàng lộ ra một nụ cười ôn nhu. Cảm thấy tràn đầy thất
vọng, xem ra hắn lần này đến Nhật Bản là vô ích rồi, trừ bỏ xác nhận mật
mã này là của ngân hàng này, ngoài ra không thu hoạch được điều gì.
“Nghị ca ca, tiếp theo chúng ta sẽ làm cái gì?” Lâm Duyệt
hỏi.
Mạc Lặc Nghị Phàm suy nghĩ hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn nàng
nói: “Duyệt Nhi, chỗ này rất nguy hiểm, anh phái người đưa em và Thư Tình về
Trung Quốc trước.” Hắn biết rõ, nơi này là thiên hạ của bọn Sơn Khẩu Tổ Nhật
Bản, mà hắn lại còn có chuyện cần một mình đi xử lý, chỉ có thể đưa
nàng về trước.
Lâm Duyệt vừa nghe đến hắn nói khả năng có nguy hiểm, liền
vội vàng mở miệng nói: “Không cần, em muốn cùng một chỗ với anh!”
Mạc Lặc Nghị Phàm giữ chặt tay nàng, ôn nhu trấn an nói:
“Duyệt Nhi, anh còn có một chút chuyện trọng yếu cần phải xử lý, em đi về
trước, ngoan ngoãn nghe lời, được không?”
“Vì sao không cần em ở bên cạnh anh? Hoặc là bảo người ta
giúp anh cái gì cũng tốt hơn mà” Lâm Duyệt không buông tay năn nỉ nói.
“Việc này em không giúp được, hơn nữa ở lại đây lại thành
gánh nặng cho anh, hiểu không?” Mạc Lặc Nghị Phàm nhẫn nại giải thích. Nguyên
bản tưởng rằng tìm được ngân hàng là có thể điều tra rõ chân tướng sự tình, xem
ra không dễ dàng như vậy, hắn đành phải xa nàng một hai ngày rồi.
Lâm Duyệt lo lắng nhìn hắn, thân thiết hỏi: “Như vậy anh sẽ
gặp nguy hiểm sao?”
“Không phải.” Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ giọng hứa hẹn với nàng. Hắn đương nhiên không có nguy hiểm, cũng không thể có nguy hiểm,
bởi vì hắn còn phải chiếu cố mẹ con các nàng, thật vất vả mới tìm được nàng trở
về mà!
Hắn thở dài một tiếng, từ ghế ngồi đứng lên, một đường
vòng đến trước mặt Lâm Duyệt, cúi người nhẹ nhàng mà lên hôn cánh môi của
nàn. Hắn rõ ràng cảm giác được môi của nàng đang run rẩy, nàng đang
lo lắng cho hắn sao? Rốt cục cũng hiểu được mà lo lắng cho hắn?!
“Duyệt Nhi, em không cần lo lắng, anh đã nói sẽ mang lại hạnh
phúc cho em thì nhất định không nuốt lời” Cái trán của hắn cụng trên mặt nàng,
hơi thở phảng phất ở trên mặt của nàng thấp giọng nỉ non.
“Em tin tưởng anh.” Mặt Lâm Duyệt giãn ra, nở nụ cười
với hắn. Trong lòng có ngọt ngào vô tận, đơn giản là bởi vì Mạc Lặc Nghị
Phàm để ý nàng, hứa hẹn với nàng. Có lẽ, nàng là thế thân đoạt sự
vui vẻ của một nữ nhân khác, nhưng tóm lại nàng thặt sự rất vui vẻ!
Cơm trưa qua đi, bởi vì vé máy bay đặt lúc 4h chiều, nên Mạc Lặc Nghị Phàm cùng Lâm Duyệt ôm tiểu Thư Tình đi dạo một vòng các nơi
nổi danh ở TOKYO.
Sau đó lập tức trực tiếp đến sân bay, cách thời gian đăng ký
còn có hơn mười phút, Lâm Duyệt nắm tay tiểu Thư Tình ngước mắt nhìn Mạc
Lặc Nghị Phàm, trong lòng đột nhiên nảy lên một trận không nỡ, chậm chạp không
muốn rời đi.
“Bảo bối, phải chăm sóc tốt cho Thư Tình, biết chưa?” Mạc Lặc
Nghị Phàm ôm chầm bả vai Lâm Duyệt, ở cái trên trán của nàng hôn liên tục, cúi
đầu nhìn chăm chú vào nàng nói.
Lâm Duyệt gật đầu, thời điểm ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện
ánh mắt hắn xuyên qua hõm vai nàng dừng ở một chỗ, từ ôn nhu dần dần chuyển
thành lãnh liệt.
Lâm Duyệt nghi hoặc quay đầu lại, theo ánh mắt hắn cùng nhìn
về phía cửa đăng ký, dừng ở một thân hình cao lớn, khí suất của một nam
nhân khiến nữ nhân khi nhìn thấy phải hét chói tai. Cảm giác nhìn có chút quen,
thẳng đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, mới nhớ tới kia đúng là
tên Long Hạo Hiên đã bắt cóc chính mình.
Mạc Lặc Nghị Phàm vì sao lại đăm chiêu nhìn hắn như vậy?
Chẳng lẽ anh ấy biết hắn sao ? Lâm Duyệt rất ngạc nhiên, bởi vì Mạc Lặc
Nghị Phàm vẫn luôn tưởng rằng lần đó là Long Phu bắt cóc nàng, căn bản không
biết có sự tồn tại của người tên Long Hạo Hiên này !
“Nghị ca ca, anh biết hắn ta sao?” Lâm Duyệt cuối cùng vẫn là
đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra lời, ngẩng mặt nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm.
Mạc Lặc Nghị Phàm trở lại, cười nhẹ một tiếng lắc đầu nói:
“Không biết.”
“Ân, bọn em đi trước đây.” Lâm Duyệt cũng không có suy nghĩ
nhiều, nhìn một chút thời gian nói.