Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 14: Chương 14: Cô nợ hắn vòng cổ




Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng lên, vội vàng nghĩ muốn rời khỏi ở trong lòng hắn, nhưng không động đậy được chút nào. Trời ạ! Người đàn ông biến thái này thế nào luôn thích chiếm tiện nghi của cô, ỷ vào bản thân có thân thể khỏe mạnh, khi dễ cô một thiếu nữ, rất đáng giận!

Hơi thở của hắn, mùi nước hoa nhàn nhạt trên người hắn, giống như chiêu gọi hồn lảng vảng ở trong mũi cô, mê hoặc thần kinh yếu đuối của cô, làm cho cô có chút si mê.

Mạc Lặc Nghị Phàm cúi đầu, để khuôn mặt lên cổ cô, hít sâu mùi hương tự nhiên trên người cô, khiến trong lòng Lâm Duyệt rung động. Bên tai truyền đến lời nói trầm thấp gợi cảm của hắn:

“Duyệt Nhi, em thích kim cương, đá quý, vàng, bạc ta đều có thể mua cho em, tùy em muốn bao nhiêu”.

Lâm Duyệt hơi hơi sửng sốt, không rõ hắn vì sao đột nhiên nói ra những lời này, chỉ có thể cười ha ha nói:

“Tôi biết ngươi có tiền, nhưng …..”.

“Duyệt Nhi, đem vòng cổ trả lại cho anh, anh mang em đi mua nhiều thứ hấp dẫn khác”. giọng nói một lần nữa vang lên cắt ngang lời của cô. Mạc Lặc Nghị Phàm hơi ngẩng đầu, bàn tay ấm áp khéo léo vuốt ve cô, lẳng lặng dừng ở trên người cô.

“Cái gì?” Lâm Duyệt lần nữa lại sửng sốt, vòng cổ nào? Cô lấy vòng cổ của hắn khi nào?

“Anh cần cái vòng cổ kia” Mạc Lặc Nghị Phàm thu hết nghi hoặc của cô vào đáy mắt, lại mở miệng nói.

“Tôi cầu xin anh! Nói rõ ràng một lần” Lâm Duyệt định trong lòng hắn đứng lên, lại bị hắn ấn ngồi trên đùi, trốn không thoát, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn:

“Vòng cổ nào? Tôi lấy vòng cổ của anh khi nào? Anh đừng đổ tội bậy bạ!”.

“Vòng cổ ở trong túi áo khoác lần trước em lấy mặc” Mạc Lặc Nghị Phàm thấy cô phản ứng dữ như vậy, nghĩ rằng có lẽ cô không phát hiện ra vòng cổ, hi vọng cô không có đem áo khoác vứt đi là tốt rồi.

Lâm Duyệt đột nhiên tỉnh ngộ hẳn, lần đó cô đem áo khoác giặt, còn kiểm tra một lượt, hoàn toàn không phát hiện cái vòng cổ nào. Xoay mặt nhìn hắn cười lạnh nói:

“Hóa ra anh bắt tôi tới là vì muốn vòng cổ”. Bắt thì bắt, sao còn phải trước mặt giáo viên và các bạn thô lỗ bắt cô. Còn ở trước mặt mọi người kêu cô là thiếu phu nhân, ý định muốn cho cô khó xử đúng không?

“Bảo bối em hiểu lầm rồi, vòng cổ không quan trọng, đón em về nhà mới là trọng điểm” Mạc Lặc Nghị Phàm giải thích nói, thật vất vả tìm được cô, hắn đương nhiên muốn đem cô về nhà.

“Trong túi áo không có vòng cổ, lúc tôi giặt, có kiểm tra qua” Lâm Duyệt nói.

Mạc Lặc Nghị Phàm tinh tế đánh giá khuôn mặt tươi cười của cô, đôi mắt màu lam nhạt càng ngày càng sắc bén, thẳng tắp nhìn vào mắt cô, nghiên cứu tính chân thật những lời của cô.

Lâm Duyệt cả kinh, cuống quít tránh đi tầm mắt hắn, cô không có nói dối, dám biểu hiện giống như nói dối. Ánh mắt người đàn ông này rất sắc bén, cô sợ!

“Túi nhỏ trong tay phải, anh phái người đưa em trở về tìm lại xem, nhất định có” Mạc Lặc Nghị Phàm quyết định nói, vòng cổ quả thật ở trong túi tiền, mà chiếc áo lại bị cô lấy mặc đi, đương nhiên không có lý do gì không có.

Lâm Duyệt gật đầu:

“Được….được, tôi trở về tìm kỹ lại, tìm được rồi nhất định trả lại cho anh”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.