Cảm giác được cánh tay cứng rắn của hắn xiết chặt hơn, Lâm
Duyệt khoa trương oa oa kêu loạn lên như quạ, Mạc Lặc Nghị Phàm nghĩ nàng bị
đau nên không thể không buông nàng ra nhưng lại bắt được ý cười xinh đẹp trong
đáy mắt nàng.
“Em là của anh.” Mạc Lặc Nghị Phàm như là nói với chính mình
cũng coi như đây là lời tuyên bố đối với nàng, hằn sâu trong ánh mắt u ám
của hắn có thể nhìn ra được sự thương cảm. Lâm Duyệt khó hiểu mà trộm đánh giá
hắn, rất khó hiểu vì sao mỗi lần hắn nhìn thấy mình thì trong mắt hắn lại xuất
hiện loại cảm xúc này, chẳng lẽ hắn thực sự yêu vợ của hắn đến như vậy sao?
Lâm Duyệt không giám nhìn hắn lâu, đôi mắt kia của hắn có khả
năng khiến người khác xiêu hồn lạc phách, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng phía
ngoài cửa sổ lớn tiếng nói: “Chú lái xe, dừng xe tôi phải xuống.”
Bất quá người lái xe mới hơn ba mươi tuổi đã bị gọi thành chú
mà một chút biểu cảm cũng không có, chẳng qua là anh ta đang đợi thái độ của
của Mạc Lặc Ngị Phàm anh chỉ nghe mệnh lệnh của hắn.
“Theo anh quay về biệt thự Bạn Sơn.” Mạc Lặc Nghị Phàm tỏ vẻ
bất đắc dĩ mà tuyên bố, gặp nàng hắn luôn bất đắc dĩ bởi vì căn bản đối
với nàng ngay cả một chút biện pháp hắn cũng đều không có.
“Không cần!” Lâm duyệt lớn tiếng cự tuyệt
“Vì sao?”
“Tôi phải lên lớp.” Nói xong Lâm Duyệt rất nhanh liếc mắt một
cái nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, thanh âm ỉu xìu nói: “Về cái vòng cổ kia tôi thật
sự xin lỗi tôi đã vô tình đem nó đánh mất, bất quá tôi sẽ mua một cái khác trả
lại cho anh.” Nói đến đây Lâm Duyệt giơ ba ngón tay lên thề son sắt.
Lòng Mạc Lặc Nghị Phàm bỗng cứng lại, vô tình đánh mất? Cư
nhiên nàng đã đem vòng cổ vô tình đánh mất? Hắn muốn bóp chết nàng chẳng qua là
khi bàn tay tới gần cổ nàng lại như là rất ôn nhu.
‘Em không mua được cái giống như thế.” Mạc Lặc Nghị Phàm gắt
gao nhìn sát nàng: “Anh muốn em phải tìm ra chiếc vòng cổ đó.”
“Nhưng mà tôi tìm không thấy.” Vẻ mặt Lâm Duyệt đau khổ, nàng
mới không dám nói cho hắn vòng cổ đã bị nàng đem đi gán nợ, hắn mà biết được
nhất định sẽ giết chết nàng.
“Nói cho anh biết đã vứt ở nơi nào rồi.” Thanh âm của Mạc Lặc
Nghị Phàm rất nhẹ nhưng cũng có mười phần mệnh lệnh, Lâm Duyệt nghe được mà sợ
rụt cổ nói: “Tôi cũng không biết tôi vô tình vứt ở đâu, dù sao tôi cũng không
có tìm được vòng cổ ở trong túi.
Nàng đang nói dối! Mạc Lặc Nghị Phàm liếc mắt một cái liền đã
nhận ra nàng đang chột dạ, lúc này vẫn như trước đây ánh mắt không dám nhìn
thẳng mình.
“Vòng cổ này đối với anh rất quan trọng cho nên nhất định em
phải tìm ra.” Mạc Lặc Nghị Phàm không có vạch trần nàng, dù sao một khi vòng cổ
còn ở trong tay nàng nhất định sẽ đem tới họa sát thân từ bọn xã hội đen, hắn
không thể để bất kỳ nguy hiểm nào đe dọa đến tính mạng của nàng.
“Tôi sẽ tiếp tục tìm.” Lâm Duyệt hứa hẹn nói bây giờ chỉ có
thể ứng phó như vậy, với lại chờ xem một ngày nào đó biết đâu chủ nhà động lòng
từ bi mà đem vòng cổ trả lại cho nàng.
“Tốt lắm.” Mạc Lặc Nghị Phàm ở trên trán của nàng hôn một
cái.
“Tôi có thể xuống xe chứ?”
“Anhh đưa em về nhà.”
“Vẫn là bỏ đi.” Cho hắn biết nơi ở hiện giờ của mình sau này
nhất định còn phiền toái hơn nhiều.
“Đường trung tâm cách đây không xa.” Mạc Lặc Nghị Phàm nói,
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên kinh ngạc của nàng hơi hơi nở nụ cười, nàng
muốn cùng hắn chơi trốn tìm sao ? Nàng còn chưa đủ tuổi .