“Ít nói nhảm! Nói, ai là Lâm Duyệt? !” Người đàn ông mặc áo
đen, lớn tiếng hỏi.
“Cô ấy —–!”
“Cô ấy —–!”
Hai cô gái đồng thời giơ tay chỉ chỉ vào đối phương, trăm miệng một lời nói.
Sau đó hai mắt trợn tròn kinh ngạc, Lưu Tuyết hổn hển mà hét lên: “Trời đất
chứng giám! Nếu tôi là Lâm Duyệt tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết, đại ca anh phải
tin tôi.”
Lâm Duyệt cũng không kém cạnh reo lên: “Trời đất chứng giám, nếu tôi mà là Lâm
Duyệt tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết, đại ca anh phải tin tôi.” Vừa mới nói
xong, chỉ cảm thấy trước mắt có một bàn tay lướt qua, thẻ học sinh trên ngực bị
người khác cướp đi ngay sau đó cả người cũng bị hắc y nhân kéo đi.
“Các người buông! Buông tay! Vì sao lại bắt tôi? Khẳng định là tên Mạc Lặc Nghị
Phàm kia sai khiến các người tới có đúng hay không . . . . . . Ô. . . . Vương
bát đản. . . . . . Mau buông tay a. . . . . . !” Lâm Duyệt gào khóc thảm thiết
nhưng không có nửa điểm tác dụng, chiếc xe thương vị cao cấp ở ngay trước mắt
Lưu Tuyết mà vút đi.
“Mới một ngày không gặp mà thôi, lại tới đây bắt người, ai. . .” Lưu Tuyết ai
thán một tiếng, nhìn phương hướng chiếc xe biến mất, không hài lòng hướng nhà
trọ đi về. Trong lòng buồn bực đến cực điểm, vì sao mỗi lần tới bắt người đều
không có phần của cô chứ ? vừa mới lúc nãy tại sao cô không thừa nhận bản thân
là Lâm Duyệt chứ , lại bỏ lỡ một cơ hội tốt được gặp soái ca, a a a. . .
Trên xe, Lâm Duyệt bị mấy người đàn ông ấn ngã vào ghế không thể động đậy,
miệng lại một khắc cũng không chịu dừng lại, oa oa chửi bậy nói: “Các người tại
sao luôn bắt tôi đi tới quỷ ốc kia chứ! Người ta ngày mai còn phải đi học! Mạc
Lặc Nghị Phàm! Anh chờ coi, tôi không xử anh không được! A. . . Buông. . .”
“Tôi khuyên cô tốt nhất không nên lộn xộn, cũng không được la ra tiếng, bằng không
tôi đem cô ném xuống!” Một gã hắc y nam tử trong đó uy hiếp nói.
Ném nàng đi xuống? Nàng cầu còn không được nữa là!
“Anh ném tôi đi xuống đi! Van cầu các người ném tôi đi xuống đi, ngày mai buổi
sáng tôi còn có bài kiểm tra, đến muộn nhất định bị phạt, ai bị phạt!” Lâm
Duyệt vừa ồn ào đồng thời hai móng vuốt hướng trong lòng hắc y nam tử cào cấu,
tiếp tục nói: “Đem điện thoại của anh cho tôi mượn dùng một chút, tôi muốn gọi
điện thoại cho cái tên vương bát đản Mạc Lặc Nghị Phàm kia!”
Rất đáng giận, lại dùng chiêu này để đối phó với nàng, lại ép buộc!
“Bắt cô ta câm miệng lại !” Bên trong xe đột nhiên vang lên một giọng nam lạnh
lùng trầm thấp, Lâm Duyệt sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại nhìn, thế này
mới phát hiện phía sau còn hai người ngồi.
Bởi vì là ban đêm , chỉ có thể dựa vào ánh sáng mờ nhạt của đèn đường chiếu qua
cửa sổ để nhận biết đối phương, bởi vì ngọn đèn quá mờ, chỉ có thể nhận ra là
hai nam nhân, cùng mặc quần áo màu đen, trong đó một vị một thân thể rất khí
phách, cả người tản ra hơi thở lãnh liệt nguy hiểm. Một vị khác hoàn hảo, mơ hồ
trông có vẻ tương đối hiền lành hơn một ít.
Trong lòng Lâm Duyệt khiếp sợ, bọn họ. . . Là loại người nào? Chẳng lẽ không
đúng là do Mạc Lặc Nghị Phàm phái tới? Vừa mới nhìn qua những người đó đều mặc
đồ màu đen, đều là nam nhân lãnh khốc, nàng thực tự nhiên liền cho rằng là
người của Mạc Lặc Nghị Phàm.