Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 138: Chương 138: Muốn quên




“Nam nhân hại em sinh bệnh kia?” Diệp Tường Phi hô nhỏ, lại đạp cửa nói: “Giai Giai, em làm sao có thể gặp gỡ hắn? Hắn có làm gì với em hay không? Trời ạ! Làm sao có thể phát sinh loại chuyện này?!” Hắn lo lắng hỏi, nhất thời tuôn ra một đống lớn vấn đề, một đống lớn nghi hoặc sắp khiến hắn điên rồi, chủ yếu là bởi vì Diệp Giai nhắc tới nam nhân kia!

“Em không tin anh ấy ra tay hạ độc em! Tường Phi! Em không tin!” Diệp Giai khó thở quát, nếu Long Hạo Hiên hạ độc, muốn cô chết, sẽ không mạo hiểm sinh mệnh một mình đột nhập vào Sơn Khẩu Tổ cứu cô, sẽ không bởi vì cứu cô mà mất đi sinh mệnh!

“Lúc trước hắn trói mang em đi! Ngược đãi em!” Diệp Tường Phi cũng lớn tiếng cùng cô, nhắc lại nói!

“Diệp Tường Phi em không cho phép anh nói anh ấy như vậy!” Diệp Giai ‘Hô’ một tiếng kéo ra cửa phòng tắm, rưng rưng trừng mắt quát hắn. một khắc kia khi Long Hạo Hiên ở trước mặt cô ngã xuống, máu chảy nhiều như vậy, cô cả đời cũng khó quên, cho dù aii có tiếp tục hạ độc cô đi nữa, thì cả đời này cô cũng không thể quên đi đoạn ký ức tàn nhẫn này.

Mà trong tiềm thức cô chưa từng quên Long Hạo Hiên cùng ới hình ảnh con rồng lửa đó nữa. Cô có thể đã quên mọi chuyện trước đây, lại không cách nào có thể quên được bọn họ.

Diệp Tường Phi bị lửa giận của cô làm hoảng sợ, vội trấn an nói: “Được, Giai Giai, anh không nói là được, em nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hắn hiện tại ở nơi nào ? Còn có, hắn vì sao lại nguyện ý thả em trở về?”

Vấn đề của hắn cứ như sóng triều đập vào vách núi là Diệp Gia, Diệp Giai căn bản chống đỡ không được, Long Hạo Hiên đều đã chết, nói cho hắn, tựa hồ cũng không có ý nghĩa gì. Như thế, cô lựa chọn lắc đầu, sau đó là vô tận trầm mặc!

Diệp Tường Phi lo lắng đánh giá cô, hỏi: “Vì sao không nói lời nào?” Hắn sẽ không bởi vì Diệp Giai nói mà sẽ tin tưởng nam nhân kia là người tốt. Chỉ cần Diệp Giai nói cho hắn biết hắn ta là người nào, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn ta!

“Tường Phi, không nên ép em, cầu anh!” Diệp Giai nhẹ nhàng mà phe phẩy đầu, nhìn hắn thống khổ nức nở nói, nàng thật sự không muốn nhắc lại Long Hạo Hiên, cũng không muốn đem loại quan hệ phức tập này nói cho Diệp Tường Phi!

Diệp Tường Phi thấy cô cố ý, đành phải đem thiên thiên vạn vạn vấn đề ở đáy lòng đè ép đi xuống, vỗ về tóc cô nói: “Được, anh không hỏi, anh chờ em nguyện ý nói cho anh biết, đừng khóc được chứ?” nước mắt của cô, khiến tim hắn muốn rớt ra. Bao lâu rồi không có thấy cô thương tâm quá như vậy, khóc như vậy?

Thời điểm Lâm Duyệt rời giường đứng lên, mặt trời đã lên cao, về đã hai ngày, vẫn như cũ có điểm không thích ứng được với cuộc sống và thời tiết của Anh.

Toàn bộ tòa nhà lớn có vẻ rất yên tĩnh, ngẫu nhiên nhìn thấy vài người hầu đang bận rộn, Lâm Duyệt từ hành lang gấp khúc một đường hướng phòng làm việc của Morgan tiên sinh đi đến. Xuyên thấu qua cửa thủy tinh, nàng thấy Morgan tiên sinh đang dùng kính hiển vi nghiên cứu cái gì.

Nghiên cứu dược phẩm là lạc thú lớn nhất của Morgan tiên sinh, Lâm Duyệt không hứng thú nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, chuẩn bị xoay người rời đi. Đi được vài bước, bởi vì quả thật rất nhàm chán, đành phải trở về, ở trên cửa thủy tinh gõ vài cái sau đó đẩy cửa đi vào.

Đi đến bên cạnh Morgan tiên sinh, hô to : “Ba ba.” Như nàng dự liệu, Morgan tiên sinh căn bản không cảm giác được nàng đã đến, tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu gì đó trên mặt bàn , như thế, nàng gia tăng âm lượng: “Ba ba!”

Morgan tiên sinh thế này mới ngẩng đầu, nhìn thanh là Lâm Duyệt sau đó cười khẽ hô: “Nga, bảo bối, con có việc muốn tìm ta , có thể lựa chọn ở bên ngoài chờ ta.”

“Con không sao.” Lâm Duyệt lắc đầu nói, tùy ý đánh giá thiết bị nghiên cứu trên mặt bàn, mỉm cười dùng tùy ý mở miệng nói: “Ba ba, không phải ba ba có thể giúp người ta cắt bỉ trí nhớ sao? Có thể giúp con lấy đi trí nhớ trong nửa năm nay không?”

“Con còn muốn lấy đi?” Morgan tiên sinh lẩm nhẩm hỏi.

“Có ý tứ gì? Nghe khẩu khí của ba ba giống như trước kia con đã từng lấy đi thì phải?” Lâm Duyệt nghi hoặc đánh giá ông, cười nói.

“Ách….” Morgan tiên sinh thấy lỡ lời, há miệng thở dốc không được tự nhiên cười nói: “Không, con yêui, ý tứ của ta là hành vi đó rất nguy hiểm, không thích hợp thử dùng.”

“Nhưng là con thật sự muốn quên quá khứ.” Lâm Duyệt nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên đô đô la hét: “Ba ba, ba luôn có thể giúp người khác lấy đi thống khổ, vì sao không thể giúp con gái của chính mình chứ?”

Nàng muốn quên những ngày tháng gần nhất này, quên Mạc Lặc Nghị Phàm, còn có tiểu Thư Tình đáng yêu, Diệp Giai đáng thương! Mà Morgan tiên sinh lại có tài năng này, bởi vì trước kia ông ấy cũng đã từng làm những chuyện này!

“Thân ái, con gặp phải chuyện gì thương tâm sao?” Morgan tiên sinh thân thiết đánh giá nàng hỏi, không nói nàng đã từng san bớt trí nhớ một lần, cho dù chưa từng làm, không là vạn thời điểm bất đắc dĩ, ông cũng không thể tùy ý giúp nàng ra tay!

“Đúng vậy, con muốn quên.” Lâm Duyệt gật đầu nói.

“Là vì Mạc Lặc Nghị Phàm — Cameron đi?” Morgan tiên sinh cười cười nói, cho dù không hỏi, hắn ông cũng biết nhất định là bởi vì nam nhân kia. Ở Sơn Khẩu Tổ thời điểm nhìn thấy Mạc Lặc Nghị Phàm nhận nhầm Diệp Giai là Lâm Duyệt, ông đã nghĩ đến.

Không thể tưởng được bọn họ có duyên như vậy, cư nhiên lại một lần nữa gặp gỡ, ông cảm thấy thực bất đắc dĩ, hai năm trước tất thảy những chuyện ông đã làm, xem như uổng phí công phu. Vì muốn Lâm Duyệt quên mất Mạc Lặc Nghị Phàm, ông không tiếc mạo hiểm lấy đi của nàng hai năm trí nhớ.

“Ba không phải nói bản thân bị người ta nhốt sao? Vì sao lại biết chuyện của con?” Lâm Duyệt khó hiểu theo dõi ông nói.

“Nga….” Morgan tiên sinh cười cười, nói: “Cameron tiên sinh là người nổi tiếng trong thương giới, hành tung của hắn ta nhất định không thể thoát khỏi con mắt của người ta, ta cũng là từ trên báo mà biết được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.