Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 160: Chương 160: nhớ lại từ trước – 6




“Ba ba…” Lâm Duyệt kinh ngạc hô lên một tiếng, hơi hơi cúi đầu, trên mặt có rõ ràng mấy tia chột dạ, đột nhiên trong lúc đó hư không biến mất 9 tháng, Morgan tiên sinh nên xử trí thế nào nàng đâu?

“Nga, bảo bối.” Morgan tiên sinh chỉ chỉ sô pha bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống, tựa như chưa từng có chuyệ gì xảy ra vậy, cười nói: “Ta chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ về Anh quốc, phải mang con cùng trở về.”

“Con không muốn!” Lâm Duyệt theo bản năng kêu lên, ngừng lại sau đó nói “Con muốn ở đây đi học, không muốn về Anh quốc.”

Morgan tiên sinh đánh giá nàng, trên mặt vẫn như cũ mang theo cười nói: “Con không muốn theo ta về Anh quốc không phải vì muốn đọc sách, là vì Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron, phải không?”

Lâm Duyệt cả kinh, nguyên lai ông đều đã biết hết, cũng đúng, hai người vừa mới bắt nàng đến đây rõ ràng nhìn đến nàng cùng Mạc Lặc Nghị Phàm cùng một chỗ. Chính là, Morgan tiên sinh có phải cũng biết nàng vừa mới sinh cục cưng hay không?

“Con không muốn! Ba ba, đây là cuộc sống của con, ba phải tôn trọng lựa chọn của con!” Lâm Duyệt lo lắng hô lên.

“Ta là người giám hộ của con, bây giờ con còn nhỏ! Phải nhận sự giám hộ của ta!” Morgan tiên sinh nói xong, đứng lên: “Chúng ta hiện tại phải đi tới sân bay, lập tức rời khỏi nơi này!”

“Con không đi!” Lâm Duyệt hổn hển quát, xoay người định hướng ngoài cửa trốn chạy, vừa bước ra vài bước, lại bị hai gã tôi tớ bắt lấy, không cho nàng tiếp tục đào tẩu.

“Buông! Buông ra!” Vừa mới sinh chưa tới hai tháng xong, nàng cúi đầu hung hăng cắn mạnh lên cánh tay của một người trong bọn họ. Tôi tớ ăn đau, kêu sợ hãi một tiếng, nhưng vẫn không dám buông tay

“Đem nó kéo vào trong phòng giam lại.” Morgan tiên sinh lạnh giọng phân phó nói. Tôi tớ lên tiếng, liền áp giải Lâm Duyệt hướng lầu hai đi đến.

Lâm Duyệt bị gắt túm chạt hai tay, không thể động đậy, chỉ có thể dựa vào cái miệng, kêu lớn nói: “Ba ba! Người không thể làm như vậy với con , con sẽ hận ba!”

Lâm Duyệt kêu la không có chút tác dụng, bị người ta đẩy mạnh vào một gian phòng ngủ lớn, ván cửa ‘Phanh’ một tiếng bị khóa lại. Lâm Duyệt gấp đến độ oa oa khóc lớn lên ,ngoài cửa truyền đến lời nói bất đắc dĩ của Morgan tiên sinh, nói: “Bảo bối, ta đã khién con khổ sở, ta hi vọng con có thể bình tĩnh vài ngày, quyết định quên đi Mạc Lặc Nghị Phàm, nam nhân không nên yêu kia.”

“Con không muốn quên, con cũng quên không được…!” Lâm Duyệt quỳ ngồi dưới đất nức nở khóc, nàng đã thân thiết mà yêu phải nam nhân kia sâu như vậy, làm sao nói quên là có thể quên đây?

Nhưng là, nàng hiện tại có thể làm sao bây giờ? Nàng biết Morgan tiên sinh một khi đã quyết định thì không dễ dàng thay đổi.

Liên tục hai ngày qua đi, Lâm Duyệt chẳng những một giotj nước cũng không uống, còn đem tất cả đồ đạc trong phòng đập phá lung tung, để khiến cho Morgan tiên sinh chú ý, cho ông thấy rằng bản thân nàng không chịu khuất phục.

Tuy rằng nàng đói tới ắp ngất, tuy rằng khóc đến mức sắp hít thở không thông nhưng Morgan tiên sinh tựa như một người có ý chí sắt đá, mặc cho nàng ở trong phòng khóc lớn nháo loạn.

Ở trong ý thức của Morgan tiên sinh, nếu có để cho nàng quên đi nam nhân kia, hiện tại thống khổ một chút cũng là đáng giá, bằng không, kia chính là thống khổ cả đời.

Cuối cùng, cửa phòng ngủ cũng mở ra, Morgan tiên sinh đi đến, đau lòng nhìn chăm chú vào Lâm Duyệt một thân chật vật.

Lâm Duyệt vừa thấy ông tiến vào, trong lòng tựa như tìm được hi vọng. Vội vọt đi lên, cầm lấy cánh tay ông cầu xin nói: “Ba ba! Người thả con đi ra ngoài được không, cầu ba thả con đi ra ngoài, con muốn đi gặp anh ấy!” Nàng nhớ hắn, nhớ tiểu bảo bảo!

Morgan tiên sinh nhốt nàng hai ngày suy cho cùng cũng không được ích lợi gì, bất đắc dĩ thở dài nói: “Được, ngoan ngoãn đem cơm ăn xong, ta sẽ đưa con về bên hắn.” Nói xong, lau đi một giọt lệ trên mặt nàng: “Con đã hai ngày không ăn cái gì, ngoan, chịu ăn chút đi.”

Nữ giúp việc đi phía sau ông vội bưng thức ăn để trên bàn, sau đó lui sang một bên.

Lâm Duyệt nghe được Morgan tiên sinh nói như vậy, vừa mừng vừa sợ nhìn ông. Kích động rất nhiều, không nghĩ được ông vì sao lại thay đổi nhanh như vậy. Liều mạng gật đầu: “Được, con ăn, con ngoan!”

Nói xong, rất nhanh đi đến bên cạnh bàn, bắt đầu từng miếng từng miếng ăn hết cơm trong chén, rất nhanh, cơm trong chén đều đã hết. Nhưng là, nàng lại không còn có khí lực mà đứng dậy khỏi sofa.

Trong lòng Lâm Duyệt kinh ngạc cả kinh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Morgan tiên sinh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ. Thân mình chậm rãi xụi lơ ở trên sô pha.

Điều cuối cùng lưu lại trong trí nhớ của nàng, là lời nói bất đắc dĩ mà ôn hòa của Morgan tiên sinh: “Bảo bối, thực xin lỗi, con phải đã quên hắn, nếu con không có thể quên được, vậy ba ba sẽ giúp con…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.