“Ý của cô là cô không biết chuyện Diệp Giai biến mất ?”
Diệp Tường Phi lạnh giọng chất vấn nói, không tin lời của nàng nói.
“Tôi không biết.” Lâm Duyệt kiên quyết lắc đầu, nhìn hai mắt
bị tức tới đỏ au của Diệp Tường Phi, trong lòng bất giác có một tia áy náy.
Diệp Tường Phi! Hắn vì sao lại cuống quýt tìm Diệp Gia như vậy? Quả nhiên
hắn yêu Diệp Giai như vậy sao?
Nghĩ như vậy, nàng đột nhiên hiểu rõ vì sao mấy lần Diệp
Tường Phi lại mất khống chế mà hôn nàng, hắn căn bản đem nàng biến thành Diệp
Giai!
Vì sao giống như toàn thế giới đều biết đến Diệp Giai? Sau đó
lại đem nàng coi là Diệp Giai? Nàng tới khi nào mới có thể thoát khỏi thân phận
mặc danh kỳ diệu kia?!
Diệp Tường Phi xiết chặt cánh tay của nàng, hung tợn trừng
mắt nhìn nàng, cắn răng nói: “Cô làm sao có thể không biết? Diệp Giai ở nơi đó
hai năm đều không có mất tích, vừa mới gặp cô không bao lâu đã biến mất.
Lâm Duyệt nhìn hắn, to gan mở miệng nói: “Diệp tổng, anh hẳn
là biết được, anh đem chị ấy nhốt tại nơi đó, sớm hay muộn chị ấy
cũng sẽ chạy trốn! Ai có thể chịu được cái loại cuộc sống giống như là kẻ
tù tội đó?”
“Nhưng là cô ấy bị bệnh!” Diệp Tường Phi gầm nhẹ.
“Anh cấm đoán chị ấy như vậy, bệnh của chị ấy có thể khá hơn
mới là lạ!” Lâm Duyệt tiếp tục cùng hắn lý luận, thay Diệp Giai tranh dành tự do!
“Duyệt Duyệt, cô không hiểu, cô cái gì cũng không hiểu. Bệnh của Diệp Giai là cần dược liệu đắt tiền để điều trị, mỗi ngày đúng
giờ sẽ phát bệnh. Khi đó cô ấy thực là sống không nổi, cho dù là có tiền, cũng
mua không được loại dược liệu đó.” Diệp Tường Phi vội vàng nói,
Diệp Giai chỉ mang đi một lọ thuốc viên, nhiều lắm cũng chỉ có thể duy
trì 10 ngày mà thôi!
Lâm Duyệt nghe thấy như vậy, nhất thời cả kinh trừng
lớn hai mắt, há mồm cứng lưỡi trừng mắt hỏi hắn: “Anh nói cái gì?”
“Tôi nói nếu cô cố tình không đem Diệp Giai trở về, cô ấy rất
nhanh sẽ chết đi, nghe chưa ?!” Hai tay hắn bắt lấy vai Lâm Duyệt
run rẩy, tựa như cầu xin nói: “Diệp Giai ở nơi nào, cô mau nói cho tôi biết
được không? Tôi không thể để cô ấy có chuyện gì, xin cô.”
“Tôi… Thật sự không biết.” Lâm Duyệt trong thời điểm
sững sờ, vẫn không quên nói dối, bởi vì nàng không thể cho hắn biết Diệp Giai
cùng đi với Mạc Lặc Nghị Phàm, bằng không Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ có phiền
toái.
Nhưng là, Diệp Giai thật sự có khả năng sẽ chết sao? Vì sao
cô ấy lại không nói ra? Trời ạ! Nàng phải nhanh chóng tìm cô ấy trở về
mới được! Mạng người mới là quan trọng nhất nha!
Chẳng lẽ nàng làm như vậy sai lầm rồi sao? Là đem Diệp Giai đẩy vào con đường chết sao ?
Cánh tay Diệp Tường Phi nắm chặt hai đầu vai nàng dần
buông lỏng, thất bại buông nàng ra, sau đó xoay người, bước chân lảo đảo
rời đi. Nhìn ra được, hắn thực thương tâm, thực vội, cũng thực bất đắc dĩ!
Ngốc nghếch sửng sốt 2 phút, Lâm Duyệt rất nhanh xoay người
hướng một trạm điện thoại đi đến, nắm microphone bắt đầu gọi đến số của Diệp Giai, sau đó là Mạc Lặc Nghị Phàm. Đáng tiếc, điện thoại của
hai người đều nngoài vùng phủ sóng..
Lâm Duyệt nóng nảy, tay cầm microphone run nhè nhẹ, nếu Diệp
Giai xảy ra chuyện, nàng thế nào mà giao ra người đây!
Ba ngày sau, Nghị như hẹn ước đến lấy bản sao hộ chiếu, đương
nhiên hắn sẽ thất tín, bởi vì hắn biết người này còn sống trên đời này
một ngày, chính là một ngày tai họa, huống hồ hắn gặp qua bản thân mình, không
thể để cho người này sống. Đây là sự tàn nhẫn mà thị huyết của sát thủ!
Mạc Lặc Nghị Phàm sau khi lấy được bản sao hộ chiếu xong vì
không muốn mọi chuyện thêm phức tạp, lập tức chạy tới Nhật Bản.
Lại đến Nhật Bản, hắn cũng không có lựa chọn trực tiếp bay
đến Tokyo , mà là bay thẳng đến Hokkaido, từ Hokkaido lên tàu chính thức
đi Tokyo. Dọc theo trên đường đi luôn dè dặt cẩn trọng, để ý quan sát đến mỗi
một cá nhân bên người. Bởi vì hắn biết thực lực của Sơn Khẩu Tổ trải rộng
toàn Nhật Bản, thực dễ dàng sẽ phát hiện ra trò đùa của bản thân mình.
May mắn là, trên đường đều bình an. Thời điểm tới Tokyo thì
trời cũng đã tối, Mạc Lặc Nghị Phàm lựa chọn qua đêm ở một tòa
khách sạn cao cấp của người Hoa.
Mạc Lặc Nghị Phàm bảo Diệp Giai dỗ tiểu Thư Tình đi ngủ
trước, bản thân tiến vào phòng tắm đi tắm rửa. Bởi vì Diệp Giai cố
ý, nên thuê một căn phòng có hai giường đơn.
Đem tiểu Thư Tình dỗ ngủ xong, vụng trộm nhìn liếc mắt một
cái cửa phòng tắm, sau đó rất nhanh lấy ra bình thuốc, lấy một viên thuốc bỏ
vào trong miệng, liền lấy nước sôi uống vào. Vừa ăn xong viên thuốc, phòng tắm
đột nhiên truyền đến một tiếng động mở cửa, thân ảnh suất khí của Mạc Lặc
Nghị Phàm liền xuất hiện ngay trước mặt của cô.
Diệp Giai cả kinh, theo bản năng đem bình thuốc dấu ra phía
sau, một mặt kinh hoảng nhìn thân thể cao lớn còn dính nước của Mạc Lặc Nghị
Phàm. Nhất thời bất động cư nhiên không biết nên làm thế nào cho phải, thậm chí
thân thể hắn chỉ quấn một cái khăn tắm, cũng không có tâm tư thưởng thức dáng
người cao ráo của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Mạc Lặc Nghị Phàm cũng sửng sốt, bước chân thon dài đi đến,
nghi hoặc dừng ở nàng, nghiêm túc hỏi: “Em vừa ăn cái gì? Lấy ra cho anh xem.”
“Không, không có gì.” Diệp Giai lắp bắp lắc đầu. Trong lòng
hoảng hốt, nếu bị Mạc Lặc Nghị Phàm biết cô ăn là cái gì, nhất định sẽ phát
hiện ra cô không phải là Lâm Duyệt mất.
“Lấy ra xem.” Mạc Lặc Nghị Phàm nghiêm túc mệnh lệnh nói, nói
xong giơ tay liền hướng phía sau cô tìm kiếm, Diệp Giai quýnh lên, nhanh chóng
ném đi. Bình thuốc ở trong không trung bay thành một vòng cung rồi hướng phái
ban công bay ra.
Hai mắt Mạc Lặc Nghị Phàm nheo lại, bình thuốc nằm ở chỗ nguy
hiểm của lan can bảo hộ, đang chuẩn bị bay khỏi lan can lầu thứ 20 rơi
xuống đất , thân mình chợt vụt một cái, ở lúc Diệp Giai còn
chưa kịp thấy rõ là chuyện gì đang xảy ra, dược bình thuốc đã nằm gọn
trong tay hắn.