Bên trong tiểu Thư Tình nhìn ra phía bên này sau đó vui sướng
kêu một tiếng: “Mẹ!” Liền vô cùng cao hứng lao tới. Ở lúc Diệp Giai còn chưa có
kịp phản ứng đã chạy vọt tới chân cô, ôm hai chân của cô nói: “Mẹ, hôm nay mẹ
tới thật sớm nha.”
Diệp Giai trừng mắt nhìn tiểu thiên sứ trước mắt này, đứa nhỏ
này có bộ dạng vô cùng giống bản thân cô, trong lúc nhất thời có chút phức tạp
không biết đáp lại thế nào. Thật lâu sau, mới quay người lại, thế này mới phát
hiện Lâm Duyệt không biết khi nào đã đi không thấy bóng dáng!
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm khuôn mặt tiểu Thư
Tình tinh tế đánh giá, trên mặt lộ ra nụ cười theo bản năng của người mẹ.
Sau đó nhẹ nhàng mà ôm lấy nó, nức nở nói: “Cô thật sự là mẹ của cháu sao?”
Tiểu Thư Tình tò mò đánh giá nàng, sau đó giơ bàn tay nho nhỏ
giúp cô lau đi những giọt nước mắt trên mặt, lớn tiếng nói: “Mẹ, mẹ thế
nào còn nói những lời này nha? Ba ba sẽ lại tức giận đó!”
“Được, mẹ không nói.” Diệp Giai cười vuốt ve tóc của nó,
trong lòng rung động, mãnh liệt hơn bất kỳ lúc nào. Cô thật sự không thể
tin được, bản thân mình ngay tại đây trên đời còn có người thân!
“Mẹ, cô giáo nói chưa có tan học không cho phép đi về nga, mẹ
phải nhớ kỹ chờ con nha.”
“Được, mẹ chờ con, mau vào đi thôi.” Diệp Giai vỗ vỗ đầu nó
miệng đáp ứng nói, ý bảo nó đi vào. Tiểu Thư Tình hướng cô vẫy vẫy tay, liền
hướng bên trong chạy tới.
Nhìn tiểu Thư Tình ở trong đám người, khóe miệng Diệp Giai lộ
ra một chút mỉm cười ôn nhu, đứng ở tại chỗ thật lâu không muốn rời đi. Nhất
thời cảm giác sinh mệnh đột nhiên trở nên thật đẹp, bởi vì có tình yêu…
Trốn ở góc kia Lâm Duyệt lại hoàn toàn tương phản với cô, để
cho tiểu Thư Tình gọi Diệp Giai là mẹ một khắc kia, lòng của nàng nháy
mắt giống bị người ta xẻ ra, đau đến mức nước mắt muốn xối xả rơi xuống
đất.
“Lâm Duyệt, vì sao em khóc?” Phía sau đột nhiên vang
lên thanh âm nghi hoặc của Diệp Giai.
Lâm Duyệt cuống quít lau đi nước mắt trên mặt, nỗ lực khẽ
động môi nở nụ cười: “Không có gì, em chỉ là vui mừng cho chị, vui mừng cho
tiểu Thư Tình thôi, đứa nhỏ tiểu Thư Tình là đứa nhỏ rất đáng yêu, phải
không?”
“Đúng vậy, thật sự rất đáng yêu.” Nhắc tới đến tiểu Thư Tình,
trên mặt Diệp Giai một mảnh hạnh phúc, cũng đã quên ý muốn dò hỏi tâm sự của
Lâm Duyệt .
Đang lúc hai người một thì đang vô cùng cao hứng, một thì
đang vô cùng thương cảm, trường học rốt cục tan học. Cùng thời gian đó, một
chiếc xe hơi cao cấp ‘chi’ một tiếng dừng lại ở cửa trường học. Thân ảnh suất
khí của Mạc Lặc Nghị Phàm từ bên trong đi ra, trên mặt hàm chứa tươi cười
sủng nịch nhìn phía cửa lớn.
Lâm Duyệt chuyển hướng Diệp Giai, nhẹ nhàng mà mở miệng nói:
“Đó chính là Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron.”
Diệp Giai kinh nghi nhìn về phía Mạc Lặc Nghị Phàm, dáng
người cao gầy tinh tráng, ánh mắt luôn ôn nhu, lộ ra khí chất vương giả. Đúng
vậy! nam vẫn nhân xuất hiện trong mộng của cô đúng là có bộ dáng như
người lúc này đây.
Diệp Giai không chỉ có trong lòng đang run rẩy, liền ngay cả
tay chân cũng run rẩy không thể khống chế được, trời ạ! Cô thật sự nhìn thấy
hắn sao?! Cảm giác này. So với ở trong mộng lại càng mờ ảo hơn, càng thêm mờ
mịt.
Nhìn hắn, Diệp Giai trực giác đầu đột nhiên rất nặng, đau
quá, mơ hồ, tựa hồ cô lại nhìn thấy con rồng lửa kia đang hướng phía cô lao
tới, cô gắt gao cắn môi đỏ mọng, không cho bản thân phát ra nửa điểm thanh âm,
tựa như sợ kinh động cái gì đó.
“Diệp Giai, chị làm sao vậy? Chị mau đi qua nha.” Lâm
Duyệt giữ chặt hai tay run run không thôi của cô, nàng biết Diệp Giai là rất
kích động, kích động đến mức cả người trắng bệch một mảng.
“Chị không! Chị không cần! Chị không dám!” Diệp Giai hoảng sợ
lắc đầu, cô biết chỉ cần tới gần hắn, bản thân sẽ tan xương nát thịt,
tiêu hồn phách tán, sẽ không còn được gặp lại hắn!
“Vì sao không dám?” Lâm Duyệt lo lắng hỏi: “Thật vất vả mới
có cơ hội nhìn thấy Mạc Lặc Nghị Phàm, vì sao không dám a?”
Cánh tay Diệp Giai bị Lâm Duyệt bóp tới đau nhức, nhưng cũng
từ trong mộng hoàn hồn, nhưng là, cô vẫn là lắc đầu. Nức nở nói: “Chị sợ
chị sẽ làm anh ấy khiếp sợ, chị sợ anh ấy sẽ không chấp nhận chị , chán
ghét chị…”
Lâm Duyệt vừa mới nói, Mạc Lặc Nghị Phàm căn bản vốn không
tin có sự tồn tại của cô, không muốn nhìn thấy cô. Nếu cô hiện tại đi ra ngoài,
có lẽ chỉ chọc tới Mạc Lặc Nghị Phàm khiến hắn cảm thấy phản cảm, cô không cần
a!
Lâm Duyệt nóng nảy, trơ mắt nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy
tiểu Thư Tình, chuẩn bị lên xe rời đi.
Tiểu Thư Tình ôm cổ Mạc Lặc Nghị Phàm, nhìn xung quanh
hỏi: “Ba ba, mẹ đâu? Mẹ đã chạy đi đâu?” Vừa mới rõ ràng liền đứng ở cửa thôi,
thế nào đột nhiên không thấy?
Mạc Lặc Nghị Phàm mỉm cười nói: “Mẹ phải đi học, không thể
tới đón con.”
“À không, vừa mới mẹ có đến, con bảo mẹ phải chờ con mà.”
Tiểu Thư Tình lớn tiếng nói rõ. Mạc Lặc Nghị Phàm lại chỉ cười, coi như là tiểu
hài tử nói bừa đi.
“Ba ba, mẹ thật sự có đến đây.” Tiểu Thư Tình thấy hắn không
tin, lại nhắc lại nói. Sau đó hướng đám người la lớn: “Mẹ! Mẹ mau ra đây
thôi!”
Diệp Giai cùng Lâm Duyệt đồng thời nhìn chăm chú vào hai thân ảnh cha và con gái tiến vào bên trong xe thương vụ mà đi,
trong lòng đều cùng sầu não, hai khuôn mặt giống y như đúc đối diện nhau không
nói lời nào.
Sắc mặt Diệp Giai vẫn đang còn trắng bệch, toàn thân bắt đầu
như nhũn ra, mồ hôi lạnh đã cùng lúc xông ra. Lâm Duyệt bị bộ dáng của cô làm
cho sợ hãi, lo lắng hỏi: “Chị làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái
không?”
Diệp Giai gật gật đầu, ở vệ đường bên cạnh vườn hoa ngồi
xuống, hít thật sâu mấy cái. Gian nan nói: “Em không cần khẩn trương, chị nghỉ
ngơi một chút thì tốt rồi.”
“Nếu không em cùng chị đi bệnh viện đi.” Lâm Duyệt vội la
lên, nàng làm sao có thể không khẩn trương chứ, Diệp Giai nguyên bản chính là
người mang bệnh trong người, nêu cóc huyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì… nàng không dám tiếp tục nghĩ nữa .
Diệp Giai lại lắc đầu, cười khổ nói: “Không cần, không ai có
thể trị được bệnh của chị.” Đi cũng là vô ích thôi, thậm chí cô cảm thấy
thầy thuốc khắp thiên hạ này đều đáng chết!